Bài văn miêu tả nụ cười của mẹ em lớp 7

Tình mẫu tử là tình cảm đầu tiên, cũng là tình cảm thiêng liêng nhất với mỗi con người. Mẹ, người đem ta đến với cuộc đời, chở che ta, yêu thương ta vô điều kiện. Bước chân ra đường đời với bao nhiêu niềm vui và bão tố, chợt nhật ra, mẹ vẫn là nhất.

Các bài viết về chủ đề nụ cười của mẹ được quan tâm :

  • Dàn ý văn biểu cảm tả nụ cười của mẹ lớp 7

Nghĩ về mẹ, mỗi người lại nhớ về những kỉ niệm, những mảnh hồi ức khác nhau. Với nhiều người, hình ảnh mẹ gắn với đôi bàn tay, gắn với đôi mắt, với mái tóc hay giọng nói. Đôi khi, đó chỉ đơn giản là một nụ cười trong một khoảng khắc nào đó. Nụ cười hiền dịu, ấm ám và thân thương như có thể bao bọc ta khỏi những bão tố ở ngoài kia. Trong chương trình Ngữ Văn 7, các bạn sẽ được làm quen với bài văn miêu tả nụ cười của mẹ. Chú ý vào những chi tiết và nêu bật được những cảm nhận và cái nhìn của riêng mình để tạo sự khác biệt và hấp dẫn cho bài viết của mình. Trước khi vào viết bài, các bạn có thể tham khảo những bài văn mẫu sau đây. Chúc các bạn học tập tốt!

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 MIÊU TẢ NỤ CƯỜI CỦA MẸ

  • “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
  • Chọn những bông hoa
  • Chọn những nụ cười…”
  • (Trịnh Công Sơn)

Mọi điều trong cuộc sống có thể có hoặc không giống như chúng ta mong muốn. Nhưng chúng ta có quyền lựa chọn cách đối mặt với những điều ấy, chọn “một niềm vui mà mình mong muốn”. Đó chỉ giản đơn là một bông hoa, một nụ cười. Một nụ cười của chính mình, hoặc hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười của người khác. Với tôi, nụ cười của mẹ chính là thứ đẹp nhất trên đời.

Mẹ tôi sinh ra trong một gia đình nông dân, và sau này cũng là nông dân, như bao người phụ nữ ở thôn quê khác. Tôi chẳng bao giờ so sánh mẹ của mình với các bạn khác trong lớp. Vì mẹ tôi không thể có quần áo và ăn mặc thanh lịch hay phong cách của như mẹ các bạn thị trấn, không có bàn tay búp măng và giọng nói trong trẻo như các bạn có mẹ làm giáo viên, … Mẹ tôi quanh năm chỉ bận những chiếc áo đã sờn vai, bạc màu. Lần duy nhất trang điểm là khi mẹ cưới bố. Bàn tay đã quen làm việc đồng áng nặng nhọc đã dần trai sần và thô ráp và chẳng bao giờ biết nói một lời yêu thương trực tiếp với con. Nhưng tôi vẫn yêu mẹ. Mẹ tôi vẫn có thứ khiến tôi tự hào. Đó chính là nụ cười của mẹ.

Đến giờ và cả sau này, tôi vẫn quả quyết rằng không có ai có nụ cười đẹp như mẹ tôi. Cả cuộc đời lam lũ, cực nhọc khiến những nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện ở đầu tuổi 34. Nhưng nụ cười mẹ lại đem lại sức sống và thanh xuân cho mẹ. Mẹ tôi rất hay cười. Mẹ không cười mỉm như những người thiếu nữ thường cười e lệ. Mỗi khi mẹ cười, hai bờ môi mở ra. Bờ môi mẹ mỏng, không bao giờ dùng son nhưng lúc nào cũng có màu đỏ hơi thâm. Khi mẹ cười, những vết nẻ trên môi lại càng nhìn rõ hơn, và để lộ hàm răng phía trong. Những chiếc răng không phải thẳng tắp, trắng bóng nhưng cũng khá đều, hơi ngả sang màu vàng rồi. Ở vùng nông thôn này, đầu tắt mặt tối, đâu có thời gian chăm sóc cho mình kĩ càng như thế! Nụ cười ấy, với những người khác cũng chỉ đơn giản là nụ cười bình thường thôi.

Nhưng với tôi, lại khác. Nụ cười của mẹ như ánh sáng, làm bừng lên khuôn mặt của mẹ. Những nếp nhăn kia như mờ dần đi, khuôn mặt xanh xao. Gương mặt mẹ khiến ai cũng thấy chỉ toàn khổ đau và vất vả. Nhưng khi nụ cười xuất hiện, người ta cũng thấy mẹ đẹp biết bao, mẹ không chỉ gắt gỏng mà còn vui vẻ, không chỉ lo âu mà còn rất lạc quan. Và mẹ cũng đẹp như bao người phụ nữ khác. Vẻ đẹp không cần tô son điểm phấn, vẻ đẹp do chính phẩm chất và con người làm nên.

Mẹ thường cười khi thấy tôi được điểm cao, khi tôi làm được điều gì tốt giúp mẹ, giúp mọi người. Đó chính là động lực để cho tôi cố gắng và phấn đấu. Tôi không muốn nhìn mẹ lúc nào cũng lo âu, lại phải gắt gỏng, mệt nhọc nữa. Nhưng mẹ còn cười khi tôi mắc lỗi. Đứa trẻ nào khi phạm lỗi lại chẳng tìm cách trốn tránh, đổ lỗi. Nhưng khi đứng trước mặt mẹ, tôi lại chẳng thể nào làm vậy được. Tôi thường cúi đầu để nhận lỗi. Khi ấy, mẹ thường mỉm cười nhìn tôi. Nụ cười của sự bao dung, thứ tha và còn thoáng chút tự hào nữa. Mẹ cười vì mẹ thấy tôi đã trưởng thành, dám làm và dám chịu, vì tôi luôn nhớ lời mẹ: “thật thà là cha giả dối” và làm người có thể không giàu sang nhưng vẫn phải đứng thẳng, ngẩng cao đầu. Nụ cười của mẹ là sự động lực, là lời cảnh tỉnh, là sự nhắc nhở đối với tôi.

Ai đó đã nói rằng: Người ta không cười khi người ta hạnh phúc mà họ hạnh phúc khi họ cười. Một nụ cười chỉ là một hành động nhỏ nhưng ý nghĩa của nó còn lớn hơn thế rất nhiều.

BÀI VĂN MẪU SỐ 2 TẢ NỤ CƯỜI CỦA MẸ LỚP 7 

Ấm hơn ngọn lửa bùng lên giữa đêm đông giá rét, đẹp hơn cả bông hoa vừa mới chớm nở, đó chính là nụ cười của mẹ. Con yêu vóc dáng gầy gầy của mẹ, yêu mái tóc đã điểm bạc vài sợi và con yêu hơn cả nụ cười của mẹ. Nụ cười ấy đẹp một cách lạ thường, tiếp cho con những nguồn sức mạnh diệu kì đến lạ thường.

Có lẽ đối với mỗi đứa con, nụ cười của mẹ luôn là hình ảnh đẹp nhất. Nó tỏa sáng như ánh trăng, trong trẻo như làn nước mùa thu. Năm nay mẹ đã ngoài 30 tuổi, độ tuổi không quá trẻ mà cũng không quá già nhưng tôi biết rằng mẹ đã trải qua biết bao những sóng gió và thử thách của cuộc đời, bao khó khăn in hằn trên những nếp nhăn nhưng mẹ vẫn luôn tươi cười, những nụ cười rạng rỡ tiếp thêm cho chúng tôi niềm tin và sức mạnh vào cuộc sống.

Em nghe bà kể lại kho con vừa cất tiếng khóc chào đời, con đã được nhận món quà quý giá mà mẹ con ban tặng. Mặc dù khi ấy mẹ vô cùng mệt mỏi và kiệt sức nhưng khi thấy con, mẹ nở một nụ cười yêu thương trừu mến sáng lên giữa khuôn mặt xanh xao, đầm đìa mồ hôi- nụ cười bỗng làm con ngưng khóc. Nụ cười hạnh phúc của mẹ con đã lần đầu được thấy một cách diệu kì như vậy.

Mỗi khi được điểm cao hay làm việc tốt em đều khoe với mẹ. Chỉ một nụ cười rạng rỡ trên môi cũng đủ nói lên tất cả: nụ cười của niềm vui, niềm hạnh phúc khi con ngày càng ngoan ngoãn và trưởng thành hơn; nụ cười tiếp thêm sức mạnh để con vững bước trên con đường học hành vốn chẳng bao giờ là dễ dàng; nụ cười động viên con hãy lan tỏa yêu thương và những việc làm tốt đẹp tới những người xung quanh.

Mỗi khi em gặp chuyện buồn, vấp ngã hat thất bại thì chính nụ cười của mẹ đã dìu em đứng dậy, để bước đi bằng chính đôi chân chính mình. Nụ cười hiền hậu, bao dung như dòng suối ngọt ngào đem lại cảm giác bình yên, tin tưởng và khích lệ. Nụ cười ấy như một liều thần dược chữa lành vết thương đang dần hằn sâu trong một tấm lòng trẻ thơ.

Mỗi người, trước khi khao khát làm những điều lớn lao, phi thường, hãy biết trân trọng những điều nhỏ bé, bình dị, thân thuộc xung quanh chúng ta. Và với em, đó là trân trọng nụ cười của mẹ, không chỉ là một món quà tinh thần vô giá mà còn là điểm tựa, là niềm tin.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *