Tưởng tượng 10 năm sau về thăm trường cũ, bài văn kể chuyện chuyến thăm trường học cũ

Hướng dẫn học sinh lớp 6 làm bài văn kể chuyện tưởng tượng 10 năm sau về trường học cũ của em trong 1 chuyến thăm về trường.

Các bài viết liên quan tới chủ đề tưởng tượng 10 năm sau về thăm trường đáng chú ý:

  • Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ
  • Kể chuyện tưởng tượng lớp 6 Thánh Gióng
  • Kể chuyện tưởng tượng lớp 6: Sơn tinh thủy Tinh
  • Kể chuyện tưởng tượng biến thành con vật lớp 6

Thấm thoát đã 10 năm  trôi qua. Giờ đây tôi đã trưởng thành và khôn lớn hơn rồi. 10 năm- một khoảng thời gian không quá dài mà cũng chẳng quá ngắn, 10 năm với biết bao đổi thay đổi và biến cố thăng trầm nhưng cũng đủ để lưu giữ những kỉ niệm đẹp. Và những năm tháng học cấp hai để để lại trong tôi những kí ức thanh xuân đẹp đẽ. Hôm nay tôi có dịp trở về thăm trường cũ sau 10 năm xa cách. Và trong chương trình ngữ văn lớp 6, bạn bắt gặp đề bài Tưởng tượng 10 năm sau về thăm trường cũ. Ở đề bài này các bạn cần chú ý kể đến hoàn cảnh về thăm trường, cảm xúc bản thân, những đổi thay của trường lớp,… Sau đây là 2 bài văn mẫu như gợi ý để các bạn tha khảo. Chúc các bạn thành công.

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 TƯỞNG TƯỢNG 10 NĂM SAU VỀ TRƯỜNG

Thời gian trôi nhanh thật, thấm thoắt mới đó mà đã mười năm. Giờ đây tôi đã lớn khôn, đã trở thành sinh viên năm thứ ba đại học. Hôm nay, có dịp về thăm ngôi trường cũ thân yêu, trong tôi dâng ngập một cảm giác xao xuyến và bỡ ngỡ khôn cùng.

Ngôi trường cũ hiện ra trước mắt tôi với nhiều nhiều kỉ niệm vừa quen thuộc vừa xen chút lạ lẫm. Con ngõ nhỏ dẫn vào trường năm xưa nay đã rộng hơn, hai bên đường giờ trần ngập màu sắc của các loại hoa. Xe tôi chạy chầm chậm trên đường mà cảm thấy vui sướng vô cùng. Chiếc cổng trường năm xưa giờ đã được thay thế bằng chiếc cổng xây kín đáo và phía trên ghi rõ hàng chữ Trường THCS. Trần Huy Liệu. Tôi còn nhớ rõ ngày ấy, mỗi lần đi học muộn, cánh cửa lại đóng sập lại, tôi phải năn nỉ mãi Thầy quản sinh mới cho vào. Bước vào sân trường sự thaỵ đổi ấy càng hiện lên rõ hơn. Dãy lớp tôi học năm xưa giờ được thay thế bằng một nhà cao tầng khang trang, sáng sủa. Lớp cũ năm xưa không còn nhưng tôi vẫn như thấy đâu đây hình ảnh của các bạn cùng lớp. Cái Ngọc toét, cái Lam cụ, thằng Toàn tê ta… Ngày ấy cũng ở góc sân trường này, chúng tôi thường chơi đùa. Cây bàng năm xưa vẫn còn nhưng nó đã già hơn trước. Tôi bước lại gần, những nét chữ khắc vào thân cây yẫn còn nhưng những dòng chữ của chúng tôi không còn nữa, có lẽ thời gian đã làm mờ dần.

Tôi bước tới khu hiệu bộ, căn nhà xây thành khu nhà 2 tầng khang trang, nằm uy nghiêm giữa hai bên hàng cây mát rượi. Đây chính là hàng cây ngày xưa chúng tôi trồng khi trường mới xây xong mà. Ôi! Giờ đây nó đã cao lớn quá, tôi phải ngước mắt lên mới thấy ngọn của nó. Trong tiếng gió tôi nghe những lời rì rầm như những tiếng chào. Dưới gốc cây vẫn còn chiếc biển đề quen thuộc “Cây kỷ niệm lớp 6B khóa 2011-2012. Sân trường đang giờ học im ắng đến lạ thường. Tôi nghe tiếng thầy cô âm vang, trầm ấm trong lớp học. Nỗi nhớ thầy cô, các bạn dâng ngập hồn tôi, từ ngày chia tay mỗi người một ngả không biết cuộc sống của họ ra sao. Và các thầy cô của tôi nữa, tôi nhớ cô Hạnh dạy Anh cũng đồng thời là giáo viên chủ nhiệm. Ngày ấy cô rất nghiêm khắc, không ít lần cô đã mắng chúng tôi khi chúng tôi không chịu nghe giảng. Tôi biết lúc đó đã có một số bạn tỏ ý không bằng lòng với cô nhưng chính những người bạn đó sau này đã tâm sự với tôi: Đen khi xa cô rồi mới thấm thìa lời cô dạy. Thực ra ngày đó chúng tôi còn nhỏ quá, chỉ thích chơi thôi. Giờ đay lớn khôn tôi chỉ mong có dịp gặp lại cô để nói hết những tâm sự của mình. Đang mải mê với dòng suy nghĩ của mình thì tôi gặp cô Hạnh, tôi vô cùng sung sướng và bất ngờ vì bao năm rồi cô vẫn dậy ở nơi đây. Tôi chạy lại, vui mừng: – Em chào cô! Cô có nhận ra em không ạ?

Cô nheo đôi mắt, sửa lại cặp kính:

– Em là Huyền học sinh lớp 6B, khóa học cách đây mười năm rồi phải không? – Em cảm ơn vì cô vẫn còn nhận ra em.

Thế là cô trò tíu tít nói chuyện. Đen lúc này tôi mới có dịp ngắm nhìn lại gương mặt cô, năm tháng trôi đi, trên khuôn mặt của cô đã có nhiều nếp nhăn, đôi mắt cũng không còn sáng như xưa nữa nhưng cái nhìn của cô vẫn thật dịu dàng. Mái tóc đen năm xưa giờ đã có khá nhiều sợi bạc. Tôi bỗng thấy thương cô vô cùng bởi tôi biết cuộc đời riêng của cô không mấy hạnh phúc nên bao nhiêu tình cảm cô dành hết cho tất cả học sinh. Tôi và cô đi dạo quanh sân trường, cô trò nhắc lại bao chuyện cũ, đi bên cô tôi thấy mình như nhỏ lại, như được ữở lại tuổi học ữò thơ ngây bé nhỏ. Tôi vẫn thấy cô dịu dàng và ân cần như ngày tôi còn đi học. Tôi đã tâm sự hết với cô về những tình cảm của các bạn của lớp dành cho cô như thế nào. Cô rất xúc động, cô nói: – Những gì cô dạy dỗ các em năm xưa, cô biết rằng có thể ngay lúc đó các em chưa hiểu biết nhung cô tin rằng mai này lớn lên các em sẽ hiểu. Và từ đó các em sẽ trưởng thành hơn trong cuộc sống. – Cô ơi, ngày đó quả chúng em còn nhỏ quá nên không hiểu hết tấm lòng của cô dành cho chúng em. Cô vuốt tóc tôi mỉm cười, một nụ cười vô cùng nhân hậu:

– Cô chỉ mong mỗi lớp học trò qua đi trở thành những người có ích cho xã hội và nếu có dịp về thăm cô là cô rất vui. Trống vào lớp vang lên tôi phải tạm biệt cô rồi. Lúc này tôi chẳng muốn rời xa cô, tôi tự hứa tết năm nay chúng tôi sẽ họp lop và tất cả sẽ về thăm trường cũ, thăm cô giáo chủ nhiệm.

Ngắm ngôi trường cũ một lần nữa, tạm biệt những kỉ niệm của tuổi thơ tôi ra về trong lòng nao nao bao kỷ niệm buồn vui. Mái trường thân yêu, ngôi nhà thứ hai của chúng tôi, chính nơi đây đã chắp cánh cho tôi bao ước mơ hy vọng. Tôi hiểu rằng dù là mười năm hay bao nhiêu năm nữa, ta cũng sẽ mãi khắc ghi những kỷ niệm về một thời cắp sách đến trường.

tuong tuong 10 nam tro lai truong10 năm sau thì trường học của bạn có thể không có nhiều thay đổi lắm, thầy cô giáo cũ vẫn có thể còn dạy

BÀI VĂN MẪU SỐ 2 TƯỞNG TƯỢNG 10 NĂM SAU TRỞ VỀ TRƯỜNG HỌC CŨ

Thời gian thấm thoắt tựa thoi đưa, chẳng mấy chốc 10 năm trôi qua. Cứ mỗi độ thu về, lớp 6A của chúng tôi lại tụ họp dưới mái trường tuổi thơ. Vậy mà giờ đây, tôi mới có dịp trở dịp trở lại thăm trường, bao xúc cảm trào dâng khó nói thành lời.

Khi đặt chân tới cổng, tôi không khỏi ngỡ ngàng trước sự thay đổi da thịt của nơi đây. Mái trường của tôi trước kia nằm khiêm tốn sau lũy tre làng, nó cổ kính, rêu phong mà trang nghiêm tới lạ. Giờ đây, hiện ra trước mắt tôi là ngôi trường khang trang, hai tầng sạch sẽ. Khuôn viên trường là vườn hoa rực rỡ sắc màu, nằm trước sân trường rộng lớn. Những hàng cây cổ thụ ngày xưa, nay vẫn vươn ra tán lá rộng, xanh tốt như những người khổng lồ có mái tóc màu xanh. Nơi đó tôi như bắt gặp hình bóng bạn bè mình hồi nhỏ, vô tư chơi đùa, nâng niu từng cánh phượng đỏ. Trường có nhiều đổi thay mà tôi vẫn thấy thân thuộc với không gian này- ngôi nhà thứ hai của mình, nơi ghi dấu bao kỉ niệm tươi đẹp tuổi học trò.

Tôi rảo bước qua từng lớp học, lớp nào cũng thông thoáng, bàn ghế được kê ngay ngắn. Nhà trường còn trang bị thêm một số máy móc thiết bị hiện đại để phục vụ việc giảng dạy hiệu quả hơn. Tôi cảm thấy vui mừng và tự hào khôn xiết bởi từ một trường huyện nơi tỉnh lẻ hẻo lánh, được chính quyền quan tâm hơn tới chất lượng giáo dục, trường tôi như có thêm động lực để có bước tiến dài trong công tác dạy và học. Lúc tôi đi dọc hành lang, tôi bắt gặp cô Thủy ngày trước chủ nhiệm lớp tôi. Tôi bước lại gần cô hơn, lễ phép cúi chào cô như ngày nào. Vẫn nụ cười dịu dàng ấy, vẫn ánh nhìn trìu mến ấy nhưng tôi thấy mái tóc cô điểm thêm nhiều sợi bạc. Tôi thưa cô:

Cô ơi, cô còn nhớ con là trò nào không ạ? Con muốn cảm ơn nhiều lắm vì nhờ sự giúp đỡ của cô con được giảm bớt tiền học phí để tiếp tục tới trường ạ!

Suy nghĩ một hồi, cô chợt nhớ ra tôi. Cô hỏi thăm sức khỏe gia đình và công việc của tôi. Cuộc trò chuyện như đưa tôi trở về ngày thơ bé, giọng cô vẫn trầm ấm quá. Lúc chia tay hai cô trò lưu luyến mãi. Tôi còn một niềm hạnh phúc lớn khi “ tái ngộ” tiểu gia đình thân thương lớp 6A. Buổi họp lớp không đầy đủ mọi thành viên bởi công việc mỗi người một ngả. Những cuộc hàn huyên vẫn diễn ra sôi nổi, ai cũng trưởng thành, chững chạc hơn và dạn dày kinh nghiệm, đâu còn là những cô cậu trò nghịch ngợm như trước. Tôi không ngờ Trân “ tròn trĩnh” bây giờ là cô gái duyên dáng đang làm kế toán. Hoa “hóm hỉnh” thì theo đuổi giấc mơ làm cô giáo trường mầm non. Cậu “hot boy” duy nhất lớp tôi giờ đã lập gia đình và là một luật sư có triển vọng. “Thời thế” thay đổi nhanh thật khiến ta cũng đổi thay nhanh chóng. Chúng tôi say sưa ngồi ôn lại những kỉ niệm tuổi thơ, nó giúp chúng tôi nhìn lại một thời ngây dại của mình và những giờ phút ấy làm thắt chặt hơn tình bạn giữa chúng tôi.

Cuốn theo dòng chảy vô tình của thời gian, có thể làm mờ nhạt những điều ta từng gắn bó nhưng trong tôi, nghĩa bạn, tình trường vẫn vẹn nguyên, biếc rờn như ngày hôm qua.

_ Thu Hường WIKIHOC.COM_

BÀI VĂN MẪU SỐ 3 TƯỞNG TƯỢNG 10 NĂM SAU VỀ THĂM TRƯỜNG

“ Thời gian trôi qua nhanh chỉ còn lại những kỉ niệm…” Vừa mới đây thôi mà đã trở thành những kí ức, những kỉ niệm về mái trường, thầy cô. Hôm nay, tôi có dịp trở về thăm ngôi trường cấp Hai cũ sau mười năm xa cách.

Hôm nay, nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11 tôi trở về trường với tư cách là một cựu học sinh về dự buổi lễ tri ân trọng đại này. Nhìn từ xa, ngôi trường khang trang, sạch đẹp hơn rất nhiều. Ngước nhìn xung quanh rồi dừng lại ở tấm biển trường. Đã có một sự thay đổi trông thấy, không còn là tấm biển mỏng bằng sắt in những dòng chữ trắng nhỏ nữa, thay vào đó là một tấm biển to, mới tinh, sáng rõ. Trông mà thích mắt. Cánh cổng trường như đang dang tay rộng mở chào đón chúng tôi. Cánh cổng trường giờ đây đã được lát toàn bằng gạch đỏ trông rất nổi bật. . Bước chân vào cổng trường tôi thấy có một sự thay đổi rõ rệt. Sân trường đã được đổ bê tông phẳng lì . Trên sân trường có những cây phượng tượng trưng cho tuổi học hò hồn nhiên, trong sáng. Trên cành cây, có những chú chim chuyền từ cành này sang cành khác ca hót líu lo tạo nên những bản nhạc không lời nghe thật vui tai. Các lớp học giờ đây khang trang và sạch đẹp hơn rất nhiều. Nhà trường đã xây thêm nhiều phòng học bộ môn để thuận tiện cho từng môn học cần có những không gian riêng, các lớp học bình thường thì được mắc thêm nhiều thiết bị hiện đại như máy tính, máy chiếu… phục vụ cho việc dạy và học của nhà trường. Như vậy về cơ sở vật chất về cơ bản là đầy đủ và tiện lợi hơn rất nhiều.

Hôm nay, tôi trở về trường trong một cảm xúc, niềm xao xuyến khôn cùng. Tôi đi thăm quan quanh trường rồi thăm đến cô Thúy- cô giáo chủ nhiệm của tôi. Tôi nhìn thấy cô từ xa và chúng tôi chạy nhanh đến ôm cô và nói: “ Cô còn nhớ chúng em không. Cô có nhận ra bọn em không?”. Cô vẫn nhận ra chúng tôi. Sau 10 năm gặp lại, cô đã không được trẻ trung như trước nữa. Mái tóc cô đã điểm bạc có lẽ thời gian đã làm phai mờ nên mái tóc cô. Nhưng ánh mắt cô luôn ánh lên vẻ trìu mến thân thương. Cô trò chúng tôi cùng nhau trở về lớp học cũ, lớp học mà chúng tôi đã từng gắn bó với nhau bao kỉ niệm. Chúng tôi cùng nhau kể về những kỉ niệm còn đang ngồi trên ghế nhà trường, đứa thì tinh nghịch chèo lên bẻ ổi, đứa thì hái hoa trong vườn trường… Nghe chúng tôi nói thế cô đều cười và không nói gì cả. Còn cô thì cô kể cho chúng tôi nghe về sự đổi mới của nhà trường trong công tác giảng dạy của 10 năm qua. Về cơ bản thì trường có sự thay đổi to lớn và phát triển hơn rất nhiều. Cô hỏi thăm công việc học tập và cuộc sống hiện giờ của chúng tôi như thế nào. Tôi tự hào kể cho cô nghe về những thành tích học tập của mình và các bạn, cũng không quên hỏi thăm sức khỏe và cuộc sống hiện tại của cô cùng gia đình.  Thế rồi buổi gặp mặt, tri ân thầy cô đã kết thúc, Cô trò lại chia tay nhau, chào hỏi các thầy cô giáo khác và hứa với cô nếu có dịp những thế hệ học trò cũ chúng tôi sẽ trở về và cùng nhau tụ họp dưới mái trường này.

Những giây phút được trở về mái trường sau 10 năm đã trôi đi thật nhanh nhưng trong lòng tôi vẫn hiện như in buổi hôm đấy để rồi mỗi khi nhớ về tôi lại cảm thấy trong lòng xao xuyến, bồi hồi cảm xúc khó tả. Sau này dù có đi đâu xa em vẫn luôn nhớ về mái trường thân yêu này.

Bùi Hiên – wikihoc.com

Similar Posts

2 Comments

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *