Kể về 1 cuộc gặp gỡ lớp 6, bài văn mẫu về một cuộc gặp mẹ trong mơ, gặp em bé

Hướng dẫn làm bài tập làm văn kể chuyện về một cuộc gặp gỡ thú ví nào đó, bài văn mẫu kể chuyện gặp mẹ trong giấc mơ, gặp 1 người nào đó trên đường

Các bài viết liên quan tới chủ đề kể về một cuộc gặp gỡ đáng chú ý:

  • Kể về một giấc mơ đẹp
  • Kể về gia đình em lớp 6
  • Kể về anh chị hoặc em của mình
  • Kể về những đổi mới ở quê em

Có những người đi qua cuộc đời ta như những người qua đường, không ảnh hưởng và cũng không để lại bất cứ dấu vết gì trong cuộc đời này. Nhưng có những người dẫu chỉ là chốc lát, là thoáng qua nhưng vẫn là một phần trong cuộc sống, là cái mà chúng ta gọi là kỉ niệm. Một cuộc gặp gỡ có thể làm nên những ngã rẽ, thay đổi số phận một con người. Hẳn ai cũng sẽ có những cuộc gặp gỡ như thế, dù cho là tốt đẹp hay dở dang. Trong chương trình ngữ văn 6, các bạn cũng sẽ gặp đề bài kể về một cuộc gặp gỡ. Đây là dạng bài mở, các bạn có thể thỏa sức viết: bài văn tưởng tượng hoặc đời thường. Nếu là văn tưởng tượng bạn cần chú ý đến những yếu tố kì ảo tạo cho câu chuyện sự li kì và hấp dẫn. Nếu là câu chuyện đời thường, chú ý tô đậm những chi tiết chân thực, hợp lí. Và đặc biệt điều làm nên sự khác biệt chính là những yếu tố của riêng bạn. Nếu các bạn vẫn còn băn khoăn, những bài văn dưới đây sẽ là những gợi ý cho các bạn. Chúc các bạn học tập tốt!

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 KỂ VỀ MỘT CUỘC GẶP GỠ 

Có những bài học lớn lao được giảng dạy trên trường lớp, những cách sống được bố mẹ và người lớn dạy. Nhưng đôi khi chúng ta lại lớn hơn nhờ chính những bài học mà người giảng dạy, chỉ là … một đứa bé. Tôi đã nhận ra điều đó vào một ngày đẹp trời mùa thu…

Tôi hậm hực chạy ra khỏi nhà. Bước những bước chân nặng nề trên đường phố, mặt tôi nói hừng hực. “Trời này còn có nắng nữa chứ! Muốn người khác nóng chết à?” Lang thang hồi lâu, tôi dừng lại ở bãi cỏ trước hồ nước. Ngồi đó, rồi tôi nằm dài trên bãi cỏ xanh, ngước mắt nhìn lên bầu trời cao rộng. “Bầu trời kia sao cao xanh thế làm gì? Và chẳng ai với được tới những điều tốt đẹp”. Tôi thở dài.

Tại sao người lớn ai cũng vậy? Tất cả đều vô lí và chẳng biết phân biệt phải trái gì cả!

Chị đang buồn chuyện gì à?

Tôi giật mình. “Mình nói to quá hay sao?” Một cậu bé người nhỏ con với đôi mắt tròn xoe đang nhìn tôi với vẻ thắc mắc. Em bé mặc chiếc áo màu xanh hình hoạt hình thật dễ thương. Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Em bị lạc à? Chị không giúp được em đâu!

Tôi quay mặt đi. Nhưng thằng bé lại quay sang bên đó. Em mỉm cười và nói:

Em tên là Nam. Còn chị?

Chị tên Hương. Em muốn gì, giờ chị không muốn nói chuyện.

Cậu bé vẫn kiên trì ngồi đó. Cậu bé vẫn cười và gặng hỏi. Thấy đôi mắt long lanh và miệng cười của Nam, tôi lại kể hết chuyện ra. Tôi đã cãi nhau với mẹ tôi. Chuyện chẳng có gì cả. Chỉ là hôm sáng nay trời có đợt mưa rào, và tôi quên cất chăn. Tôi đã nói là tôi quên mất, không hề cố ý. Vậy mà mẹ vẫn cứ mắng tôi. Tức giận quá, tôi chạy ra khỏi nhà. Và tôi ở đây.

Thế ai là người sai hả chị ?

Tất nhiên là mẹ chị rồi !

Thế lỗi của mẹ chị là gì ạ ?

Thì… thì là không chịu nghe chị nói, không chịu nghe chị giải thích.

Như thế là lỗi hả chị ? Thế chị có nghe chị nói không?

Thì…

Tôi im lặng. Tôi trách mẹ tôi không chịu nghe tôi nói, tôi chỉ quên mất thôi. Tại đang có chương trình của idol tôi trên tivi. Nhưng tôi cũng có nghe mẹ nói đâu! Mẹ nói gì? Mẹ nói lần sau đừng có quên như thế, toàn mải xem tivi thôi. Mẹ nói vậy cũng đâu có sai đâu. Thế sao mình lại tức giận, sao mình lại chạy đi?

Thế mẹ chị có dặn chị phải cất chăn khi trời mưa không?

Có.

Vậy là chị không nghe lời mẹ chị. Không nghe lời người lớn là không ngoan đâu. Giờ ai là người sai hả chị?

Thì là chị. Nhưng…

Cô em dạy có lỗi thì phải xin lỗi, thế mới là bé ngoan. Như thế người khác sẽ không giận đâu, và mình sẽ được tha thứ.

Những lời này tôi đã được nghe rất nhiều từ bố mẹ, thầy cô, từ gia đình đến trường học. Nhưng hình như chưa bao giờ tôi thực sự hiểu ý nghĩa của nó, hay thực hành những điều ấy. Mình là người có lỗi… Và mình lại là người giận dỗi, tức giận với người đáng ra cần xin lỗi. Sao mình lại thế? Sao mình không nhận ra bài học đơn giản này nhỉ? Nhưng giờ xin lỗi thì ngại lắm! -Cô giáo nói không bao giờ là muộn nếu ta muốn xin lỗi. Họ sẽ tha thứ mà! Đúng, Nam nói rất đúng. Tôi nhìn em, mặt sáng bừng lên như cuộc đời tăm tối bấy lâu nay mới được khai sáng. Tôi ôm em một cái rồi tạm biệt em về.

Trên đường về, những tia nắng vàng mới rực rỡ làm sáng bừng vạn vật và cuộc sống. Có những điều giản đơn, nhưng người lớn chúng ta lại không chịu thừa nhận, phớt lờ đi. Và chính những đứa bé lại là những đứa cho ta bài học và ý nghĩa sống.

Đoàn Hương – wikihoc.com

ke ve mot cuoc gap go
Trong cuộc sống hằng ngày có thể bạn sẽ gặp rất nhiều cuộc gặp gỡ thú vị hãy kể lại những cuộc gặp gỡ đó nhé

BÀI VĂN MẪU SỐ 2 KỂ LẠI CUỘC GẶP GỠ LỚP 6 – CUỘC GẶP GỠ MẸ TRONG MƠ

“Tích tắc, tích tắc”. Tiếng đồng hồ vang vọng trong đêm tối. Đã ba năm rồi từ ngày mẹ rời bỏ cõi trần, đi vào cõi niết bàn. Khi màn đêm buông xuống, lòng con lại không thôi thổn thức nhớ đến mẹ. Cứ suy nghĩ miên man, con ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Con đã mơ một giấc mơ mà cho dù có được đánh đổi bao nhiêu thứ vật chất tầm thường con cũng không muốn tỉnh lại. Bởi vì con đã nhìn thấy mẹ, một lần nữa được sống trong vòng tay yêu thương êm ấm của mẹ.

“Trang ơi!”. Con nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa. Con quay lại thì thấy mình đang đứng giữa công viên mà ngày còn bé mẹ hay dẫn chị em con đến chơi. Từ xa bước lại phía con là một bóng hình vừa thân quen nhưng cũng vừa lạ lẫm:”Phải chăng là mẹ?”. Con chạy lại gần, những bước chân luống cuống:”Đúng là mẹ rồi”. “Mẹ ơi!”. Tiếng gọi thảng thốt bật ra giữa tiếng khóc nấc đến nghẹn ngào. Có niềm sung sướng nào hơn thế. Có nỗi niềm xúc động nào hơn thế. Mẹ chạy đến bên con, ôm con vào lòng, vuốt ve mái tóc mà ngày xưa mẹ vẫn thường chải. Giọng mẹ nghẹn ngào:”Ôi con của mẹ”. Tôi ngước mắt lên nhìn mẹ. Vẫn là dáng vẻ hiền lành, phúc hậu ngày nào. Nhưng mẹ đẹp hơn trước bởi mẹ đã không còn phải gánh trên đôi vai gầy guộc của mình biết bao gánh nặng cuộc đời. Mái tóc mẹ đen óng, mượt mà, được búi gọn bằng chiếc cặp tóc mà ngày xưa con tặng nhân ngày của Mẹ. Những nếp nhăn không còn nhiều, làn da sáng hẳn lên. Đôi mắt đen ẩn chứa tình yêu thương bao la của mẹ dành cho gia đình. Chỉ có một điều ở mẹ dù có trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn không thay đổi. Đó chính là nụ cười. Nụ cười của mẹ thật hiền dịu, đem lại cho con cảm giác thanh bình, ấm áp. Sợ rằng sẽ bỏ phí thời gian được ở gần mẹ, con lên tiếng trước:

 Mẹ con mình ra ghế đá đằng kia nói chuyện đi mẹ. Đã lâu lắm rồi, con không được nói chuyện với mẹ

 Con có muốn ăn kem không? Mẹ tôi cất tiếng hỏi – Mẹ mua kem rồi hai mẹ con mình nói chuyện nhé!

 Vâng ạ… Tôi thoáng ngập ngừng – Mẹ vẫn còn nhớ vị con thích chứ?

Mẹ bỗng bật cười. Đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy nụ cười vui vẻ đó:

 Tất nhiên rồi, đứa con ngốc này!

Mẹ đi khỏi, con ngồi yên trên ghế đá bần thần suy nghĩ. Con biết rõ rằng mình đang mơ nhưng vẫn cố tin đây là sự thật, bởi con biết nếu cố không tin thì con sẽ đau lòng lắm. Có đôi khi tự nói dối chính mình lại là một liều thuốc tinh thần hiệu quả.

 Kem đến rồi đây. (Tiếng mẹ vang lên)

Mắt con sáng lên:

 Woa, đúng là vị kem dâu con thích nè. Con cảm ơn mẹ nhiều lắm.

Mẹ vuốt nhẹ mái tóc con:

 Gia đình mình dạo này vẫn khoẻ chứ con?

Con liền trả lời:

 Mọi người vẫn ổn mẹ ạ. Nhưng mà…ông ngoại vừa mới đi bệnh viện

Gương mặt mẹ bất chợt tái đi. Mẹ rưng rưng nước mắt:

 Mẹ là đứa con bất hiếu. Mẹ chưa báo đáp được gì cho ông bà mà đã ra đi sớm như thế này.

Biết mình lỡ lời. Con đánh tan bầu không khí buồn bã bằng cách hào hứng khoe:

 Mẹ ơi, kì thi học sinh giỏi tỉnh vừa rồi con đã đứng nhất toàn đoàn đó. Mẹ thấy con gái mẹ có giỏi không?

Mẹ gật đầu

 Đúng rồi con gái của mẹ giỏi lắm. Vậy ba có thưởng cái gì cho con không nào?

 Ba đã mua cho con bộ sách Harry Potter. Nhưng mà con thấy mình cần phải cố gắng hơn nữa mẹ ạ.

 Việc học ở trên lớp có khó không con?

 Dạ vì là năm cuối cấp nên ngoài kiến thức trên lớp con còn phải đi học thêm để củng cố kiến thức. Cộng thêm áp lực thi cử nên nhiều lúc con muốn buông xuôi tất cả. Những lúc đó con nhớ mẹ nhiều lắm

Mẹ ôm con vào lòng

 Cho mẹ xin lỗi con gái yêu nhiều lúc. Con lắc đầu

 Mẹ đừng đổ lỗi cho bản thân. Mẹ làm như thế con sẽ buồn lắm đấy. Con hứa sẽ không khóc nhiều như trước nữa và sẽ mạnh mẽ như lời mẹ vẫn dạy. Chỉ cần mẹ luôn dõi theo con, như vậy là con đã hạnh phúc rồi.

“Trang ơi dậy đi con”. Tiếng ba vang lên bên tai. Con dụi mắt thức dậy, nước mắt đầm đìa hai bên má. Ba lo lắng hỏi:

 Có chuyện gì thế con?

Con ôm chầm lấy ba, nói trong tiếng khóc:

 Con đã mơ thấy mẹ, ba ơi con nhớ mẹ lắm

Ba an ủi con:

 Ba biết chứ, có đứa con nào không đau khi mất đi người mẹ mà mình vô cùng yêu quý. Vậy chiều nay ba con mình đi thăm mộ mẹ nhé.

 Vâng ạ.

Đứng trước mộ mẹ, con chỉ muốn nói với mẹ rằng:”Mẹ ơi ở bên kia thế giới, mẹ hãy sống thật tốt nhé. Mẹ đừng buồn phiền vì con. Con sẽ cố gắng phấn đấu để đạt được ước mơ mà mẹ con mình đã ấp ủ”.

Thanh Thuỷ wikihoc.com

Similar Posts

4 Comments

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *