Dàn ý kể về một kỉ niệm đáng nhớ chi tiết đầy đủ

Cuộc sống mỗi người được dệt lên bởi một chuỗi kí ức. Có những thứ chỉ như thoáng qua lại có những sự việc ghi dấu, làm thành một phần tuổi thơ ta. Sau đây là dàn ý ngắn gọn mà chi tiết, đầy đủ kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6. do HSG.com biển soạn.

Các bài viết liên quan tới chủ đề Dàn ý kể về một kỉ niệm đáng nhớ đáng chú ý:

  • Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 6
  • Bài viết số 2 lớp 8 đề 1: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích
  • Dàn ý bài viết số 2 lớp 8 đề 1: Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích
  • Bài viết số 3 lớp 9 đề 3: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ với thầy giáo, cô giáo cũ lớp 9

Người ta nói, cuộc đời mỗi người là một hành trình dài lâu và đầy thú vị. Sống, để đi và để khám phá, để để lại dấu chân những nơi mình đã đi qua. Cũng nhờ vậy, những kí ức và tâm hồn chúng ta được làm đầy hơn, có ý nghĩa hơn. Bởi cuộc đời mỗi người là những câu chuyện, những trang sách diệu kì đang đợi chúng ta lật mở. Chỉ có đi chúng ta mới làm đầy lên sự sống của mình. Với mỗi người, những chuyến đi lại có ý nghĩa khác nhau, là một kỉ niệm đáng nhớ của họ. Kỉ niệm đáng nhớ của bạn là gì?

Trong chương trình Ngữ Văn 6, các bạn sẽ bắt gặp đề bài kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em. Mỗi người sẽ có cho mình những lựa chọn khác nhau, có câu chuyện khác nhau của mình. Nhưng chú ý, khi kể nên kết hợp với miêu tả, chú ý trình tự kể, thứ tự để tạo nên sự hợp lí và hấp dẫn của câu chuyện. Có thể sử dụng những biện pháp tu từ để bài văn thêm hấp dẫn. Dàn ý sau đây sẽ là sự gợi ý cho bạn nào còn đang gặp khó khăn. Chúc các bạn học tập tốt!

DÀN Ý CHI TIẾT KỂ VỀ MỘT KỈ NIỆM ĐÁNG NHỚ

I.Mở bài

  • Dẫn dắt, giới thiệu về kỉ niệm

Mỗi chúng ta khi sinh ra trong cuộc đời như cánh chim, không phải chỉ để đi trên mặt đất mà còn để bay cao, bay xa và chinh phục những vùng trời mơ ước. Qua những chuyến đi, ta thấy mình lớn hơn, học được nhiều điều hơn. Hành trình của tôi bắt đầu từ chuyến đi đầu đời đó.

II. Thân bài

  • Kỉ niệm về một chuyến phiêu lưu không được sự cho phép của người lớn khi tôi mới 6 tuổi.
  • Buổi sớm chủ nhật mùa hạ, tôi lén trốn khỏi nhà, chạy nhanh đến gốc cây gạo đầu làng để kịp giờ hẹn với lũ bạn.
  • Lũ chúng tôi bốn người: thằng Tèo, cái Hoa, cái Tí và tôi vì muốn giống những nhân vật trong sách, đã quyết định đi phiêu lưu một chuyến. Địa điểm là khu rừng cách làng 2 km mà chúng tôi không được đến nếu không có người lớn.
  • Khi tôi đến, chúng nó đã tới đông đủ và đang càu nhàu.
  • Chúng tôi bắt đầu ngay hành trình để kịp về trước giờ trưa, trước khi bị bố mẹ chúng tôi phát hiện.
  • Trên con đường đất nhỏ, chúng tôi kể nhau nghe về cách trốn đi, về những thứ mang theo, những câu chuyện về cánh rừng kì bí.
  • Chẳng mấy chốc mà đã đến nơi. Trước mắt là khu rừng xanh bạt ngàn với những bông hoa lài trắng tinh. Một tiếng chim ở trên không vang vọng nghe thật hoang dã.
  • Chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình của mình khám phá những trái bí ngô khổng lồ, những trái cây to bự như trong cổ tích, chạy theo những chú khỉ tinh nghịch hay những con kì nhông rồi lại mất hút.
  • Tôi và thằng Tèo như những con khỉ có hoạt bát chạy hết chỗ này tới chỗ khác. Cái Hoa và cái Tí rất thích thú những vẫn bám theo chúng tôi không rời vì sợ lạc.
  • Mải chơi, đến khi nhận ra, chúng tôi đã không biết mình đang ở đâu rồi. Xung quanh chỉ một màu xanh của cây cối, không biết đâu là lói đi. Mặt trời lên quá đỉnh đầu, đang ngả dần về chân núi, chúng tôi loay hoay vẫn không tìm ra lối đi. – wikihoc.com 
  • Cái Tí bắt đầu khóc, rồi đến cái Hoa.
  • -Làm sao đây. Chúng ta sẽ chết ở đây à? Huuuu….
  • -Tao sợ lắm. Bố ơi, mẹ ơi!
  • Tiếng khóc của cái Tí và cái Hoa làm chúng tôi cũng đâm hoảng loạng theo, rồi cả bọn đều mếu máo.
  • Chúng tôi vừa đi vừa khóc, vừa ăn tạm những đồ ăn vặt mà hai đứa con gái đã mang từ nhà đi trong khi chiếc bụng đang cồn cào đòi ăn. Vì bố tôi đã dạy, không được ăn đồ trong rừng để tránh ngộ độc.
  • Chúng tôi dần kiệt sức, không còn sức để khóc nữa. Bước chân rã rời nhưng không thể dừng lại được, vì trời sắp tối rồi.
  • Bỗng tôi ngửi thấy đâu đây, mùi hương rất quen thuộc. Mùi của sự sống, của hi vọng.
  • -Hoa lài! Mùi hoa lài, có ngửi thấy không?- Tôi la lên.
  • -Thì sao? – Thắng Tí đáp.
  • -Là hoa lài sáng nay ở bìa rừng đấy. Nghĩa là chúng ta sắp ra được rồi. Sắp về nhà được rồi.
  • Mặt cả bọn sáng bừng lên. Quên đi mệt mỏi, chúng tôi cố gắng lần ra mùi hương, bước thật nhanh đến đó.
  • Rồi hình ảnh ngôi làng với ánh đèn nhập nhoạng chiều tối hiện ra. Chúng tôi lại khóc, khóc vì chúng tôi đã không chết, không bị nhốt trong kia, vì vẫn được gặp bố mẹ.

III. Kết bài

  • Nêu lên kết thúc và cảm nghĩ bản thân.

Bữa ấy, mỗi đứa bị ăn một trận no đòn. Nhưng nhờ chuyến phiêu lưu thú vị ấy, chúng tôi khám phá được nhiều điều thú vị của thiên nhiên và cũng biết: gia đình quan trọng đến nhường nào, tình bạn đáng quý đến bao nhiêu.

Hương Đoàn- Wikihoc.com

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *