Tả loài cây em yêu lớp 7, bài văn miêu tả cây nhãn nhà em, cây bàng trường em hay nhất

Cuộc sống của chúng ta luôn được phủ xanh bằng các loại cây. Chúng không chỉ đem lại màu xanh cho cuộc sống mà còn đem lại cho ta bầu không khí trong lành và bình yên. Cho nên đi tới đâu, ta cũng có thể dễ dàng bắt gặp màu xanh của cây lá. Chúng đã trở thành người bạn tâm giao với con người từ bao đời nay. Hướng dẫn làm bài văn miêu tả loài cây em yêu hay nhất trong chương trình lớp 7 bạn đọc có thể tham khảo

Các bài viết liên quan tới chủ đề tả loài cây em yêu thích, cây bàng cây nhãn đáng chú ý:

  • Thuyết minh về loài cây em yêu lớp 9: cây bàng, cây phượng
  • Bài viết số 2 lớp 7: Văn biểu cảm tả loài cây em yêu, cảm nghĩ về cây hoa phượng
  • Dàn ý tả loài cây em yêu lớp 7
  • Tả loài cây mà em yêu thích lớp 6

Bài viết dưới đây miêu tả cây nhãn – một loài cây vô cùng quen thuộc với bất kì bạn nhỏ nào. Để làm được bài văn này, các em cẩn chú ý miêu tả các đặc điểm về hình dáng bên ngoài của cây, nêu ra những kỉ niệm và lợi ích mà cây mang lại cho cuộc sống con người. Thêm vào đó, bày tỏ tình cảm chân thành và những kỉ niệm tuổi thơ gắn liền với nó để bài viết thêm phần sinh động hơn. Mong rằng bài văn mẫu dưới đây sẽ trở thành nguồn văn tham khảo cho các bạn biết cách miêu tả một loài cây cối.

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 TẢ LOÀI CÂY MÀ EM THÍCH LỚP 7 – TẢ CÂY NHÃN

Xung quanh nơi em sinh sống luôn tràn ngập sắc xanh của các loại cây. Sống ở một vùng quê yên bình, cây xanh luôn hiện diện bên mỗi con đường làng ngõ xóm, trở thành hình ảnh rất đỗi quen thuộc với bất kì người con nào của quê hương. Trong tất cả các loại cây, em thích nhất là cây nhãn – loài cây đã gắn bó với em trong suốt những năm tháng ấu thơ.

Nhà em có trồng một cây nhãn ở vườn, phần để lấy bóng mát, phần để thưởng thức hương vị ngọt lành của trái nhãn lúc vào mùa. Nhìn từ xa, cây như một dũng sĩ đứng hiên ngang như đang canh giữ cho vùng đất. Cũng chẳng biết cây nhãn này được trồng từ bao giờ, chỉ biết rằng khi em lớn lên thì cây nhãn cũng đã lớn lắm rồi. Bà em nói cây nhãn ấy đã gắn bó với gia đình em suốt cả một khoảng thời gian đã lâu lâu lắm. Thân cây to ngang phải 2 người ôm mới hết, từ ấy vươn ra những cành cây xum xuê, tán lá mở rộng như một chiếc dù khổng lồ dưới bầu trời cao rộng. Rễ cây lớn, nổi lên trên mặt đất như những con rắn đang uốn mình. Thân cây xù xì,đầy những mảng rêu phong vì bụi màu của thời gian. Từ thân cây ấy bong tróc ra những lớp vỏ cũ kĩ, nâu sồng mà lại rất cứng. Đó phải chăng chính là dấu vết của thời gian in lên trên thân gỗ, để ta có thể thấy được trăm năm của đời thảo mộc? Những cánh tay nhãn vươn lên vững chắc như muốn nâng đỡ cả đất trời. Tán cây xanh mươn mướt, nhất là sau những trận mưa lớn, tán cây lại khoác lên mình một màu xanh mướt như được phết lên một lớp dầu bóng. Lá nhãn thuôn dài, mượt mà như một nét mi. Lá dày nhưng không có chút gì của sự mềm mỏng. Ngay cả những cái lá non mới nhú cũng cho thấy sức sống của một loài cây khỏe. Chúng cứ mơn mởn trổ lá như thể đang phô diễn hết thảy cái sức sống mãnh liệt trời ban cho mình.

Mỗi dịp đầu hè là mùa hoa nhãn nở. Từng chùm, từng lớp thi nhau trổ ra làm vàng ươm cả một góc vườn. Hoa nhãn nhỏ li ti, kết lại thành từng chùm nom đẹp như những chùm sao. Nó báo hiệu cho một mùa nhãn được mùa. Khi cái nắng hè báo hiệu một mùa hè oi ả sắp đến, khi những tán cây đã dập dìu tiếng kêu văng vẳng của loài ve cũng chính là lúc nhãn kết trái ngọt. Khi cơn mưa hè dữ dội gột rửa sach những cái lá, khi chút nắng vàng ươm của mùa hè làm cho thịt vỏ săn lại, quả nhãn cứ to dần, to dần lên rồi chẳng mấy chốc mà thành quả ngọt chốn vườn. Trảy một vài chùm nhãn xuống, lắng nghe cái vị ngọt đang ứa ra trong từng lớp thịt, âu cũng đã là một sự thú vị rồi. Cùi nhãn dày, trắng đục nom đẹp như những viên ngọc trai. Hạt nhãn đen lay láy như ánh mắt của một người thiếu nữ đang độ xuân thì. Ăn một quả nhãn, cái vị ngọt ấy như chứa chan hết thảy cái nắng, cái gió của một mùa hè. Người ta nói, mùa nhãn tức là mùa hè đã chín quả là không sai.

Còn nhớ hồi em còn nhỏ, cây nhãn đã trải qua cùng gia đình em một trận bão lớn chưa từng có. Sáng ra khi cơn bão đã qua đi, cây nhãn đứng đó, trơ trụi lá, những cành to cũng rạp hết xuống gốc. Trông nó thảm hại và đáng thương biết bao, cứ tưởng sẽ chẳng qua nổi. Thế mà chỉ độ vài ngày sau, nhãn đã lấy lại cho mình sức sống thuở nào. Nó vươn lên đầy mạnh mẽ để rồi cho đến bây giờ vẫn luôn hoàn thành trọng trách của một kẻ gác vườn.

Cây nhãn đã gắn bó với em từ những ngày còn thơ bé đến khi đã trưởng thành. Vị ngọt của nhãn, sắc xanh ngọc tuyệt đẹp của loài cây ấy sẽ mãi mãi chiếm một phần trong trái tim em.

BÀI LÀM VĂN SỐ 2 TẢ LOÀI CÂY EM YÊU LỚP 7 – TẢ CÂY BÀNG TRƯỜNG EM

  • “Tình nào đẹp bằng tình áo trắng?
  • Tuổi nào mơ bằng tuổi học trò?”

Tình áo trắng, tuổi học trò – kí ứcc quá đỗi thân thương của mỗi người học trò. Cái thời mà người ta vẫn thường gọi nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò ấy, tôi đã được sống trọn vẹn, cháy hết mình. Và tôi quên sao được một phần kỷ niệm của tôi gắn liền với cây bàng nơi cuối sân trường. Tôi trót yêu cây bàng già này từ lúc nào chẳng rõ.

Tôi chẳng nhớ cây bàng già đã trải qua mấy mươi năm mưa nắng bụi trần, cũng chẳng hay cây đã gắn bó thân thiết với biết bao lớp lớp học sinh. Tôi chỉ biết ngày đầu tiên đặt chân vào mái trường mến yêu này cây đã sừng sững ở đó dang rộng những cánh tay chắc khỏe vẫy vẫy trong gió chào đón chúng tôi. Nhìn từ xa cây bàng như một chiếc ô xanh khổng lồ với sắc xanh tươi mát. Cũng có lúc đứng trước cây, tôi tưởng mình đang trò chuyện với một người đứng tuổi đầy trầm ngâm, từng trải. Cây lúc nào cũng thế, kiên định, vững vàng, từ tốn và đăm chiêu. 

Cây to lớn lắm. Thân cây cao qua tầng hai của dãy lớp học. Thân cây to, một vòng tay tôi ôm không xuể. Thân cây xù xì với những vết sần như những u, bướu của người già. Những lớp vỏ khô cằn, nứt nẻ, ram ráp ấp ủ bên trong dòng nhựa trắng dạt dào ngày đêm vận chuyển nuôi thân cành. Trên thân có những vết khắc của mấy bọn học trò tinh nghịch. Có lẽ khi ấy cây đau và xót xa nhiều lắm. Những chiếc rễ cây tinh nghịch mọc trồi lên mặt đất. Đây là những “chiếc ghế” lý tưởng để chúng tôi ngồi trò chuyện, vui chơi. Từ thân lên cao đâm ra những cành lớn, cành bé đan xen nhau như mạng nhện. Cành cây màu nâu sẫm, chắc khỏe như những nan sắt đan vào nhau của một chiếc ô khổng lồ. Lá bàng to, rộng bản, hình bầu dục. Trên lá có thể thấy được rõ những đường gân xanh nổi lên.

Cây bàng đẹp lắm. Ở mỗi mùa trong năm cây lại mang một vẻ đẹp khác nhau. Mùa xuân những búp non chồi biếc cựa mình hé chào. Cả tán cây rực lên màu xanh non mơn mởn. Mỗi búp lá trông xa như một ngọn nến xanh thắp sáng cả cây bàng. Mùa hè, cây rợp bóng che mát cả một góc sân trường. Những lớp lá đan gài với nhau che không cho nắng xuyên qua. Lá cây xanh một màu xanh đậm đầy sức sống. Tán cây rậm rạp chẳng thấy hình mà nghe ríu rít những tiếng chim chuyền cành. Khi gió heo may bắt đầu thổi tới, lá cây giật mình chuyển sang màu vàng, rồi pha đỏ, đỏ gạch, đỏ tía và cuối cùng là màu tím đỏ. Là cây theo gió khẽ rơi rơi. Những chiếc lá hình như vẫn còn lưu luyến thân mẹ chẳng muốn rời. Cây bắt đầu để lộ những chùm hoa trắng ti ti và những chùm quả sai trĩu màu xanh mướt. Nhưng khi đông đến, cây rùng mình ớn lạnh. Cả cây bàng khẳng khiu trơ trụi lá. Những cành cây giơ ra những cánh tay gầy guộc đằm mình trong gió lạnh. Hình như cây đang cố gắng chịu đựng, gồng mình lên để chờ xuân đến mang lại sức sống ứ đầy tràn lên những cành cây kẽ lá.

Cây bàng già đã gắn bó với cả tuổi học trò chúng tôi. Cây là nơi cho chúng tôi bóng mát, cho chúng tôi vui chơi, ngồi trò chuyện xua đi cái nắng hè. Cây sẵn sàng lắng nghe mọi lời tâm sự, chia sẻ của chúng tôi. Cây rào rạt trong gió khi tôi có chuyện vui. Cây trầm ngâm im lặng mỗi lúc tôi buồn. Tôi đem cả tuổi học trò của mình  gửi vào cây bàng già nơi cuối sân trường này. Tôi vẫn nhớ chúng tôi của năm đó, cùng nhau ngồi lại sau mỗi tiết học để nhặt bàng rơi, cùng ăn hạt bàng bùi bùi ngậy ngậy. Cả tuổi thơ như ùa về trong vị chát bùi ấy.

Hôm nay tôi đã đi tới một môi trường mới, chẳng còn ngày ngày nô đùa dưới gốc bàng già nữa. Mọi thứ đã trôi dần vào hoài niệm – tôi cất giữ chúng vào sâu thẳm trái tim để khi bất chợt nhắc lại, khóe mắt tôi lại bất giác cay cay…

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *