Kể về một người thân của em, bài văn mẫu kể chuyện về ông bà của em

Với chủ đề kể về người thân em có thể chọn rất nhiều người khác nhau để kể ví dụ như kể về mẹ về bố anh chị em cô dì dù bác ông bà… Nhưng tốt nhất nên chọn những người gần gũi và thân thiết với em nhất yêu thuương nhất để bài văn được cảm xúc và hay hơn. Hướng dẫn làm bài văn kể về người thân của em hay trong chương trình Ngữ Văn 6, bài văn mẫu kể chuyện về ông bà, kể về bố mẹ, anh chị em cô dì chú bác người thân trong gia đình mà em yêu quý nhất

Các bài viết về chủ đề kể về người thân được quan tâm :

  • Dàn ý kể về người thân của em lớp 6
  • Kể về người thân lớp 7

Hạnh phúc là khi mình được ai đó yêu thương, còn là khi mình thực sự yêu thương một ai đó. Tuổi thơ mỗi người luôn có những “tháng năm rực rỡ”, cũng có những sự nuối tiếc khôn nguôi vì đã làm, đã không làm. Nhưng khi đã đi qua những năm tháng ấy rồi, khi quay đầu nhìn lại, ta vẫn có thể mỉm cười. Mỉm cười vì tuổi thanh xuân của mình có sự hiện diện của ai đó, của người cho mình biết tuổi trẻ đẹp như thế nào. Với đề bài: kể về người thân thì các bạn có rất nhiều lựa chọn khác nhau: là bố, mẹ, là ông bà hay anh chị em thân thiết, …- những người đã gắn bó với ta, nhìn ta trưởng thành và khôn lớn. Khi kể, các bạn nên chú ý đến tình cảm của mình, những chi tiết sao cho chân thực và cảm động. Không những lời hoa mĩ nào có thể bằng những câu nói chân thành, những câu chuyện chân thật. Những bài viết dưới đây sẽ cho các bạn một vài gợi ý nho nhỏ. Chúc các bạn học tập tốt!

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 KỂ VỀ NGƯỜI THÂN CỦA EM – KỂ VỀ ÔNG CỦA EM

Có những năm tháng qua đi chúng ta không thể lấy lại được, có những con người đi ngang qua cuộc đời chúng ta nhưng khiến ta không thể nào quên. Như những tia nắng yếu ớt cuối ngày, dù sắp lụi tàn nhưng cũng rất rực rỡ, cũng đủ để người ta phải ngóng chờ và hối tiếc. Những tháng ngày sống bên ông tôi cũng thế, dù buồn nhưng nó rất đẹp.

Ông tôi là một cựu chiến binh đi ra từ cuộc chiến tranh kiêu dũng của đất nước chống Đế quốc Mĩ. Và cuộc chiến ấy cũng để lại cho ông tôi một món quà: một chiếc chân giả và khuôn mặt cũng đầy những vết sẹo. Vì thế, trông ông rất đáng sợ. Từ nhỏ, tôi đã thấy sợ ông. Mỗi lần thấy ông là tôi lại khóc thét lên hoặc chạy đi mặc dù chưa bao giờ ông mắng tôi hay làm gì tôi cả. Dần dần, ông còn không dám đến gần tôi, vì ông sợ tôi lại làm quá lên nữa.

Không phải tôi không chịu hiểu cho ông, tôi biết ông vì chiến đấu cho đất nước nên mới như thế. Nhưng sao ông không biết mà tránh đi, để mình bị đạn bắn trúng chứ? Hại tôi suốt ngày phải nghe lũ bạn trêu chọc, rằng tôi là cháu của một ông lão yêu quái đáng sợ. Tôi đâu có lỗi gì đâu, nên ông sẽ phải là người có lỗi.

Rồi có một ngày, phải nói là một ngày rất đẹp trời và tuyệt vời. Lũ bạn đối với tôi rất tốt. Mọi ngày tôi chỉ đi học có một mình thì hôm nay đã có người đến nhà gọi tôi đi học cùng. Mấy bạn ấy còn trò chuyện với tôi rất vui vẻ và sôi nổi nữa. Lúc đầu tôi rất bất ngờ và ngạc nhiên: “Họ bị làm sao thế nhỉ?”. Nhưng rồi một ngày, hai ngày, nhiều ngày trôi qua, các bạn ấy vẫn vui vẻ nói chuyện với tôi. Và tôi thấy như thế rất vui, tôi có thêm bạn và không ai trêu ghẹo tôi nữa. Còn về lí do tại sao, tất nhiên là có thắc mắc. Nhưng tôi nhận thấy lí d với mình cũng đâu có quan trọng lắm, không biết cũng đâu có sao, chỉ cần các bạn chơi với tôi vui vẻ là được rồi.

Và như thế là tôi có bạn chơi. Tôi chơi rất vui vẻ và cũng không còn hay buồn rầu, cáu gắt nữa. Nhưng khoảng cách giữa tôi và ông nội thì vẫn chẳng rút ngắn đi chút nào cả. Có các bạn để chơi thì tôi lại càng ít phải gặp ông nội, không phải nghĩ đến chuyện giận ông. Đó cũng là một điều tốt đấy chứ!

Cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn tươi đẹp từ một ngày đẹp trời nào đó mà tôi cũng không nhớ nữa. Cho đến một ngày, ông tôi mất… Ông tôi ốm mà tôi cũng chẳng biết, cũng chẳng có ý định quan tâm, tôi đâu có yêu quý ông. Đám tang ông diễn ra trong sự thương xót và nuối tiếc của mọi người, trừ tôi.

Và một ngày, sau khi đám tang ông kết thúc. Bạn bè đến thăm tôi, thấy mặt tôi vẫn bình thường như mọi ngày, một người đã tức giận mà kể hết mọi chuyện cho tôi nghe. Câu chuyện có vẻ là thật, về ông tôi. Sững sờ, bàng hoàng, tôi ngồi lặng đó. Tôi nghĩ về một ngày đẹp trời hôm đó: Ông đã gọi những đứa bạn của tôi lại. Trước khuôn mặt sợ sệt của chúng, ông đã khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi, nhọc nhằn chảy trên khuôn mặt đầy sẹo của một người chiến binh kiên cường. “Con bé rất đáng thương. Và cô đơn. Vì ông mà các cháu lại không kết bạn với nó. Cháu ông rất đáng yêu và thông minh. Chỉ có ông xấu xa và đáng sợ thôi”. Và ông kể cho chúng nghe về những năm tháng oai hùng của ông trước sự ngưỡng mộ của những đứa trẻ và xin chúng hãy cho tôi chơi cùng.

Tôi lại nghĩ về đám tang ông, tôi không nhỏ lấy một giọt nước mắt. Tôi không buồn lấy một phút. Có lẽ, tôi không phải là cháu ông, tôi không xứng là cháu ông- một người ông dành cả thanh xuân vì tổ quốc và cả cuộc đời còn lại cho đứa cháu này.

Ông ơi! Cháu biết làm sao bây giờ? Cháu xin lỗi, xin lỗi ông! Và qua hàng nước mắt, tôi thấy trên Thiên Đàng kia, … ông đang mỉm cười.

Đoàn Hương-

ke ve nguoi than cua emBài văn mẫu kể chuyện về người thân của em thì bạ có thể lựa chọn rất nhiều thành viên khác nhau trong gia đình mà em yêu quý nhất từ anh chị em, cô dì chú bác, bố mẹ và ông bà nội ngoại….

BÀI LÀM VĂN SỐ 2 KỂ VỀ NGƯỜI THÂN CỦA EM LỚP 6 – KỂ CHUYỆN VỀ BÀ NGOẠI

Trong gia đình, ai em cũng yêu quý nhưng bà ngoại là người đã chăm sóc cho em thay mẹ khi em còn thuở lọt lòng dạy em tập nói tập đi ,tình thương bà dành cho em là bao la vô bờ bến. Bây giờ vì điều kiện gia đình, em phải chuyển nhà, không được ở bên bà nhưng hình ảnh bà luôn khắc sâu trong trái tim em.

Ngoại năm nay đã tám mươi tuổi. Đúng với tuổi tác của mình, dáng người của bà cũng không còn nhanh nhẹn và hoạt bát như xưa nữa nhưng bà vẫn luôn yêu thương và chăm lo cho em hết mực. Mái tóc bà bạc phơ như mái tóc của những bà tiên hiền hậu trong chuyện cổ tích. Bà có khuôn mặt phúc hậu với làn da rám nắng đã xuất hiện nhiều chấm đồi mồi. Đôi mắt bà không còn tinh tường như thời trẻ nhưng ẩn sâu trong đôi mắt ấy là một ánh nhìn trìu mến, một tình yêu thương vô bờ bến dành cho con cháu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi suốt đời lặn lội, vất vả kiếm tiền cơm áo nuôi các con.

Ngày còn thơ bé, mẹ đi làm liên tục và ngoại là người chăm lo cho em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Bà dạy bảo em biết bao điều hay lẽ phải. Bà luôn tặng cho em những lời khen chân thành mỗi khi em làm được việc tốt. Còn mỗi khi em mắc sai lầm, bà là người luôn an ủi, động viên và khích lệ em khắc phục sai lầm. Ngoại là người rất vui tính nên ở bên ngoại cuộc sống của em luôn tràn ngập tiếng cười. Hằng đêm dưới ánh trăng vàng, em dần chìm sâu vào giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích được kể lại qua giọng nói khàn khàn và trầm ấm của bà. Em mê man trong những cơn gió mát đều từ tay ngoại mà ra. Sáng sớm, bà gọi em dậy đi học. Tiếng gọi trìu mến của bà luôn làm em tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa em đến trường. Chờ cho cánh cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy, bà đưa em trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, em cảm thấy ấm áp vô cùng.

Bà yêu thương em nhưng không nuông chiều. Có lần, em không nghe và đã cãi lại lời bà. Cả tuần, bà không nói với em một câu nào. Khoảng thời gian đó, em và bà không còn thân thiết như trước nữa. Em đã không còn được nghe những câu chuyện bà kể hằng đêm, không có ai để chia sẻ niềm vui nỗi buồn, không có ai an ủi động viên mỗi khi em phạm sai lầm, bữa cơm không còn thơm ngọt tình bà cháu như trước nữa. Sau những ngày ấy, em đã bị ốm nặng và phải đưa đi viện chuyền nước. Khi mở mắt, em thấy bàn tay bà đang đặt trên má em, bàn tay gầy gò chan chứa bao tình cảm đẹp đẽ. Nước mắt rưng rưng trên hai hàng mi, bà ôm em thật chặt, thì ra bà là người không ăn không ngủ để chăm sóc cho em suốt một đêm dài. Nhờ trận ốm đó mà em và bà lại thân thiết như xưa, em cảm nhận được bà còn yêu em nhiều hơn trước nữa, có đồ ngon của lạ bà đều dành dụm cho cháu ngoại của mình. Bà sẽ mãi mãi là người bà đáng kính của em.

Dù giờ đây khi phải sống xa bà, không còn được ở bên bà như ngày còn thơ bé nhưng tình cảm của bà dành cho em hay tình cảm của em dành cho bà vẫn bao la và không bao giờ phai nhòa. Bà ơi, con yêu bà nhất trên thế gian này. Đối với con, bà luôn là người bà tuyệt vời nhất.

– Trần Thị Thanh Mai – wikihoc.com

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *