Kể về một lần em mắc lỗi lớp 7 hay nhất đầy đủ

Hướng dẫn làm bài văn kể về một lần em mắc lỗi hay nhất trong chương trình lớp 7 các bạn có thể tham khảo

Các bài viết về chủ đề một lần em mắc lỗi được quan tâm :

  • Kể về một lần em mắc lỗi lớp 6
  • Dàn ý kể về một lần em mắc lỗi lớp 7
  • Dàn ý kể về một lần em mắc lỗi lớp 6

Cuộc sống vốn dĩ không chỉ toàn một màu hồng. Bất cứ con đường đi đến tương lai nào cũng khiến đôi chân chúng ta thấy nhói đau vì những mũi gai. Bởi vậy, con người ta sống không khỏi mắc sai lầm, những sai lầm ấy, lại trở thành một phần của cuộc sống, là thứ đem lại cho ta những bài học và vốn kinh nghiệm quý báu để mỗi bước chân ta đi ngày một vững vàng.

Bài viết dưới đây kể về một lần em mắc lỗi. Để làm được bài văn này, các em cần cố gắng diễn đạt và kể chuyện một cách tự nhiên, chân thực, có thể xuất phát từ câu chuyện của chính bản thân em. Hơn nữa, cần lồng ghép những xúc cảm chân thành của mình, từ đó chỉ ra bài học em nhận thấy để câu chuyện thêm phần ý nghĩa. Hi  vọng bài viết dưới đây sẽ trở thành nguồn văn tham khảo để các em có thể viết được bài văn của chính mình một cách hoàn chỉnh nhất.

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 KỂ VỀ MỘT LẦN EM MẮC LỖI LỚP 7

Con người ta sinh ra vốn dĩ không ai hoàn hảo. Sẽ có lúc bản thân mình mắc những lỗi lầm, những sai trái mà có lẽ mãi sau này ta vẫn chẳng thể nào quên. Thế nhưng những gì ở lại, lại chính là những bài học sâu sắc, những kinh nghiệm để bản thân không mắc thêm bất kì lần nào nữa. Tôi vẫn nhớ như in lần tôi không làm bài tập về nhà năm tôi học lớp 7.

Cuối năm học, những buổi cuối cùng trước khi nghỉ hè, bản thân mỗi chúng tôi học hành có hơi qua loa, đối phó. Phần vì chương trình học gần như đã kết thúc, phần vì chúng tôi đã thi hết năm học và chỉ cần chờ đến ngày tổng kết nữa mà thôi. Biết như thế nên cô chủ nhiệm lớp tôi cũng đã nhắc nhở rất nhiều lần. Cô nghiêm chỉnh nhắc chúng tôi phải luôn hoàn thành nhiệm vụ học tập, bất kể đó là khoảng thời gian nào chăng nữa, ai vi phạm sẽ bị phạt. Từ đó, lớp tôi đã có ý thức học hành hơn.

Tối hôm ấy, khi chiếc đồng hồ vừa báo hiệu đã bảy giờ tối, tôi định mang sách vở ra học. Ngồi vào bàn học, tôi vừa mở quyển sách ra thì tiếng ti vi ngoài phòng khách vang lên làm tôi xao nhãng. Đó có phải là tiếng phim hoạt hình tôi rất thích không nhỉ? Hôm nay là thứ 5 rồi, chắc chắn là ngày chiếu phim ấy. Tôi bồn chồn không yên. Ngày mai, cô giáo tôi có một tiết dự giảng, và đã dặn dò chúng tôi phải học bài cũ thật kĩ trước khi đến lớp, bài tập cũng phải làm cho đúng hạn. Nhưng mà, bộ phim kia hiếm lắm mới chiếu một lần, nếu tôi bỏ nó thì không biết đến bao giờ mới được xem nữa. Tiếng các nhân vật trò chuyện cứ như đang mời gọi tôi khiến tôi có mở sách vở ra cũng không thể nào tập trung học hành được. Cuối cùng, tôi đứng phắt dậy. Ngày mai, biết đâu cô sẽ không kiểm tra tôi thì sao? Tôi chỉ cần không giơ tay phát biểu thì cô sẽ không gọi tôi nữa kia mà. Mà hiếm lắm phim mới chiếu. Tôi tặc lưỡi rồi chạy tót ra ngoài xem. Xem xong phim thì đồng hồ cũng điểm 10 giờ đêm. Tôi buồn ngủ díp mắt lại, dù còn một đống bài tập chưa làm nhưng tôi tự hứa rằng sáng mai sẽ dậy sớm để hoàn thành trước khi đến lớp. Nghĩ thế, tôi trèo lên giường và ngủ ngay.

Tôi thức dậy khi trời đã sáng hẳn. Hốt hoảng nhìn xung quanh, tôi nhận ra đã gần 6 rưỡi sáng rồi. Không kịp ăn sáng, tôi vội vàng vệ sinh cá nhân, mặc quần áo rồi hối hả đạp xe đến trường. Vừa bước chân vào cổng trường, trống vào lớp cũng đã điểm. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tiết học bắt đầu. Cô giảng bài rất say sưa, các thầy cô dự giảng phía cuối lớp cũng gật gù đầy hài lòng. Không khí lớp học diễn ra thật vui vẻ, cô nhẹ nhàng nói:

– Bài giảng hôm nay kết thúc. Các em mở vở bài tập về nhà ra để chúng ta cùng chữa một số bài nhé!

Bấy giờ tôi mới giật mình. Tôi chưa làm một bài nào hết, thậm chí tôi còn chưa đọc xem đề bài nói gì. Tôi ngồi đấy mà mồ hôi vã ra như tắm. Cầu trời…cô đừng gọi tôi. Thế mà cô lại gọi đúng tôi lên bảng làm bài tập. Tôi ấp úng mà không biết làm thế nào.

– Em đã làm bài tập về nhà chưa?

Cô vừa nói, vừa xuống kiểm tra vở của tôi. Mặt cô xanh lại khi nhìn thấy những tờ giấy trắng tinh. Không khí lớp học bỗng trở nên nặng nề. Những lời xì xào bắt đầu nổi lên. Cô vẫn tiếp tục chữa bài, kèm theo đó là lời nhắc cuối giờ tôi cần gặp cô. Tôi xấu hổ vô cùng và cũng hối hận vô cùng. Tôi đã tưởng tượng đến một trận cuồng phong.

Thế mà sau đó, cô lại hết sức dịu dàng với tôi. Cô nhắc nhở tôi rằng dù sao vẫn phải học tập thật chăm chỉ, dù là cuối năm hay đầu năm, cô nhìn tôi bằng ánh mắt buồn buồn. Tôi xin lỗi cô và tự hứa rằng sẽ không tái phạm một lần nào nữa.

Đó chính là lần mắc lỗi mà tôi nhớ nhất. Cũng chính bởi lần đó mà tôi đã có ý thức học tập tốt hơn, luôn tự hứa với bản thân phải học hành hẳn hoi để không phụ lòng cô thầy.

BÀI VĂN MẪU SỐ 2 KỂ VỀ MỘT LẦN EM MẮC LỖI LỚP 7

Vốn sống và kinh nghiệm của con người được làm dày lên bởi những trải nghiệm, hiểu biết, những kỉ niệm, những lời khen và cả những lần mắc lỗi lầm. Và những lần sai sót đó chắc hẳn đã để lại trong mỗi người những kỉ niệm, bài học khó phai. Với em, đó là kỉ niệm nói dối với mẹ hồi năm trước.

Mùa hè đến với cái nắng gay gắt và chói chang, chỉ cần ra khỏi nhà thì ai ai cũng đều cảm thấy nóng bức. Bởi vậy mà lũ học trò chúng tôi được nghỉ hè 3 tháng. Ở nhà, ngoài việc học và ôn bài thì tôi còn giúp mẹ một số công việc nhà. Và câu chuyện đáng nhớ bắt đầu từ đó.

Sáng hôm ấy, sau khi bố mẹ tôi đã đi làm cả thì tôi dọn dẹp nhà cửa như mọi ngày. Hôm đó tôi quyết định là dọn phòng bố mẹ bởi cũng sắp đến kỉ niệm 15 năm ngày cưới. Tôi cẩn thận, nhẹ nhàng lau chùi từng góc một. Thấy chiếc tủ con của mẹ, tôi tò mò mở ra xem, phần là để lấy đi vứt một số đồ không cần thiết. Chiếc tủ nhỏ xinh bên trong đựng một vài thứ, sắp xếp rất ngăn nắp trong một cái hộp màu đỏ. Với sự tò mò trỗi dậy tôi lôi chiếc hộp khỏi tủ. Tay định mở nắp nhưng lòng lại băn khoăn song trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ: ” Thôi cứ xem xong rồi cất như cũ thì làm sao mà mẹ biết được”. Nghĩ vậy, tôi liền mở nắp ra xem. Thì ra đó là hộp kỉ niệm, những kỉ vật gắn với cả cuộc đời mẹ. Tôi mân mê xem từng tấm ảnh bố mẹ chụp cùng nhau thời còn trẻ, những bức thư tay thời con gái và đặc biệt là một chiếc vòng mã lão tuy đã cũ nhưng được mẹ gói rất cẩm thận. Tôi lấy ra, cố đeo thử vào tay mình, ngắm nghía thấy cũng khá lạ lẫm. Ngồi nghịch cũng khá lâu, tôi thu dọn mọi thứ. Chiếc vòng trên tay tôi tháo ra nhưng chặt quá mà tôi luôn cố sức đẩy ra.

Vậy là một âm thanh sắc nhọn vang lên. Chiếc vòng văng khỏi tay tôi và rơi xuống đất, vỡ thành vài trăm mảnh. Trong đầu thoáng hiện lên ý nghĩ Chắc đây là kỉ vật rất quan trọng nên mẹ mới cất kĩ như vậy mà mình làm vỡ rồi, phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ. Mẹ mà biết thì mình sẽ bị mắng và bị đánh mất. Nỗi lo lắng và sợ hãi được đẩy lên tới đỉnh điểm, trước mặt tôi là một đống thủy tinh vỡ vụn. Như một phản xạ để che giấu tội lỗi của mình, tôi vội hót chiếc vòng vỡ và ném đi thật xa, coi như mình không biết gì cả và nếu mẹ có tìm thì sẽ đoán là mất. Tôi để lại đồ đạc như cũ, ra khỏi phòng mà nét mặt không khỏi thẫn thờ và lo sợ. Thời gian trôi đi những tưởng cái vòng tôi làm vỡ đã đi vào dĩ vãng. Nhưng không, 2 tuần sau mẹ lấy chiếc hộp đỏ ra tìm thứ gì đó. Không thấy chiếc vòng đâu, mẹ vội gọi tôi xuống:

– Lan, con có lấy chiếc vòng ở đây của mẹ không. Nó rất quan trọng với mẹ.

– Con không biết, con chả bao giờ động vào tủ của mẹ cả.

Mẹ đáp lại với giọng đầy buồn rầu:

– Vậy nó đâu rồi nhỉ. Chiếc vòng ấy là kỉ vật duy nhất bà con để lại cho mẹ trước khi mất. Dặn dò là mẹ phải giữ gìn cản thận chiếc vòng thiêng liêng này để còn trao lại cho cháu con.

Tôi không ngờ chiếc vòng bình thường ấy lại có giá trị đến vậy. Khi ấy, mặt mẹ trùng xuống, hai đôi mắt bỗng đỏ hoe, hai dòng nước mắt chảy ra. Mẹ khóc.

Tôi bỏ lên phòng, đóng cảnh cửa lại và trùm kín chăn. Tôi đã làm gì thế này? Tôi chính là đứa làm vỡ làm mất chiếc vòng của mẹ nhưng lại không dám nhận lại nói dối mẹ. Tôi thật xấu xa và đáng ghét. Tôi không xứng là con của mẹ. Những trạng thái day dứt luôn đau đáu và giằng xé trong lòng, nỗi buồn và thất vọng lan tỏa khắp nơi. Tôi mơ hồ không biết phải làm gì bây giờ.

“Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”. Tôi quyết lấy hết can đảm để nhận lỗi với mẹ. Bước chân ngập ngừng xuống nhà, mẹ vẫn ngồi đó, nét mặt thờ thẫn. Tôi ngập ngừng đến bên:

– Mẹ, mẹ ơi chính con đã làm vỡ chiếc vòng của mẹ. Con xin lỗi.

Tôi đứng đấy và bỗng dưng òa khóc. Mẹ ôm tôi vào lòng, vỗ về an ủi:

– Thôi chuyện đã qua rồi con ạ. Con gái mẹ biết can đảm nhận lỗi là mẹ vui rồi nhưng lần sau con đừng tự ý lấy đồ của người khác khi chưa được sự đồng ý nhé.

Hai vòng tay lại siết chặt hơn. Tôi cảm nhận được sự ấm nóng của yêu thương và sự nhân hậu, bao dung của trái tim người mẹ.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *