Kể về mẹ của em lớp 7 hay nhất

Hướng dẫn làm bài văn kể về mẹ của em hay nhất trong chương trình lớp 7 các bạn có thể tham khảo. “Tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào…” Lời hát trong bài ca về mẹ luôn luôn là một trong những khúc ca hay nhất về tình cảm gia đình.

Các bài viết về chủ đề kể về mẹ của em lớp 7 được quan tâm :

  • Dàn ý kể về mẹ của em lớp 7

Mẹ – người mà em yêu quý nhất, là người mang ơn sinh thành và cũng mang ơn dưỡng dục. Có mẹ, con như được tiếp thêm sức mạnh và lòng yêu thương. Có mẹ, là cuộc đời con được ôm ấp và vỗ về. Có mẹ chính là điều tuyệt vời nhất mà cuộc sống ban tặng cho con.

Bài viết dưới đây là bài văn kể về mẹ. Đó có thể là những câu chuyện riêng, là tình cảm riêng của mỗi đứa con dành cho bậc sinh thành của mình tuy nhiên cần đảm bảo các yêu cầu sau: Văn viết cần chân thành, là xúc cảm riêng tư nhưng cần đảm bảo tính chất của văn kể chuyện. Lồng ghép cảm xúc một cách khéo léo là cách ghi điểm để có một bài văn hay.

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 KỂ VỀ MẸ CỦA EM LỚP 7

“À ơi…con ơi con ngủ cho ngoan…Để mẹ đi cấy đồng xa chưa về” – tiếng ru con từ một nhà nào đó vẳng lại khiến lòng tôi bồi hồi không dứt. Lời ru đưa tôi về dòng kí ức với mẹ những ngày tôi còn thơ ấu. Đi học xa nhà, điều mà tôi nhớ nhất chính là người mẹ kính yêu.

Mẹ tôi là một người phụ nữ đảm đang, tháo vát, là hình mẫu của người phụ nữ Việt Nam truyền thống. Ngay từ những ngày tôi còn thơ bé, mẹ đã trở thành một thần tượng trong lòng tôi. Mẹ không đẹp, nhưng trong mắt tôi, mẹ còn hơn cả cô tiên trong truyển cổ tích. Chính mẹ là người đã bảo ban, dạy dỗ và chăm sóc cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Bố đi làm xa, ở nhà tôi chỉ có mẹ là nơi nương tựa vững chắc. Mẹ thay bố gánh vác công việc trong nhà, nuôi nấng chúng tôi nên người. Chưa một lần nào tôi thấy mẹ thở than. Chưa một lần nào tôi thấy mẹ bộc lộ vẻ mệt mỏi ra bên ngoài. Mẹ tôi cứ âm thầm lặng lẽ, vất vả sớm chiều để mong muốn chúng tôi được no đủ như bạn bè cùng trang lứa.

Mẹ tôi là giáo viên tiểu học. Có lẽ chính bởi lòng yêu trẻ nhỏ và cái Tâm của một nhà giáo đã giúp mẹ vượt qua bao khó khăn vất vả của nghề gõ đầu trẻ, và vẫn tháng tháng ngày ngày cần mẫn đưa những chuyến đồ tri thức sang sông. Tôi thích nhìn mẹ lật giở từng trang giáo án bên ánh đèn vàng nơi bàn làm việc. Mái đầu mẹ nghiêng nghiêng theo từng nếp gập, đôi bàn tay nhẹ nhàng viết nên từng câu chữ. Đôi tay thô ráp kia đã từng ẵm bồng tôi suốt những năm còn thơ bé. Đôi bàn tay nâng đỡ cho tôi từng giấc ngủ yên. Đôi tay đưa đến cho tôi làn gió mát lành những ngày trời nóng nực và cũng chính đôi tay ấy đã truyền hơi ấm cho tôi những ngày trời trở rét. Đôi bàn tay mẹ, đôi tay của tình yêu con vô bờ, đôi tay của đức hi sinh, của lòng nhân hậu. Đôi bàn tay đã để lại dấu ấn đậm nét trong lòng tôi.

Ngày ngày, mẹ tôi dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, cho gà ăn rồi mới sửa soạn để đi làm. Mẹ đèo tôi trên chiếc xe đạp lọc cọc suốt những năm tháng Tiểu học. Ngồi sau lưng mẹ, tay bám vào tà áo mẹ, đầu dựa lên lưng mẹ, tôi cảm nhận được hơi ấm của tình yêu thương mà mẹ dành cho tôi. Ôi không biết đến bao giờ tôi mới được thử lại cảm giác ấy lần nữa, cảm giác được bé lại và lăn vào lòng mẹ, để thấy mình bỗng chốc thành trẻ con, được mẹ ôm ấp và vỗ về như những ngày còn nhỏ dại.

Tôi đi học xa nhà, lần đầu tiên tôi có cảm giác trống vắng đến thế khi không có mẹ ở bên. Mẹ cứ đều đặn gọi điện và dặn dò tôi đủ thứ. Sự quan tâm của mẹ vẫn luôn thế, vẫn luôn bên tôi dù tôi có lớn hơn bao nhiêu đi chăng nữa. Hóa ra tình yêu con của một người mẹ là đại dương vô cùng vô tận và không có bến bờ. Tôi cảm động khi nghe những lời hỏi han của mẹ. Những lúc ấy, tôi chỉ muốn bỏ mặc hết mọi thứ và chạy về bên mẹ kính yêu. Nhờ có mẹ mà tôi biết yêu thương mọi người, nhờ có mẹ mà tôi biết thế nào là lòng vị tha, là lòng nhân ái. Cũng nhờ có mẹ mà tôi có được hình hài đầy đặn như ngày hôm nay. Tất cả, là nhờ có mẹ.

Mẹ tôi chẳng phải một nữ hùng trong câu chuyện cổ, nhưng trong mẹ luôn tỏa rạng phẩm chất đẹp đẽ của một người phụ nữ Việt Nam. Người mẹ là hình ảnh đẹp đẽ và thiêng liêng nhất mà một đứa con xa nhà như tôi có thể mãi mãi nghĩ về.

BÀI LÀM VĂN MẪU SỐ 2 KỂ VỀ MẸ CỦA EM.

  • “ Con dù lớn vẫn là con của mẹ
  • Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.”

Mỗi lần đọc hai câu thơ này của nhà thơ Chế Lan Viên em lại vô cùng xúc động về tình yêu thương bao la dạt dào của những đấng sinh thành. Và em lại nhớ đến mẹ của mình- người đã mang em đến thế giới này, chịu bao khó khăn vất vả nuôi em khôn lớn và luôn dành cho em những điều tốt đẹp nhất.

Mẹ em năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, mẹ có dáng người nhỏ nhắn hơi xương xương với nước da màu bánh mật. Vì công việc đồng áng với những vất vả, tần tảo sớm hôm nên nước da mẹ không được trắng hồng mà hơi rám nắng nhưng trong mắt em mẹ luôn là người phụ nữ đẹp nhất.Mẹ có một mái tóc dài óng ả, đen nhánh dài đến tận thắt lưng. Em vẫn nhớ ngày bé được nằm trong lòng mẹ, hương hoa bưởi dìu dịu và hương bồ kết thoang thoảng từ mái tóc cùng lời ru ngọt ngào của mẹ đã đưa em vào những giấc ngủ êm đềm. Em thương lắm đôi bàn tay lam lũ với những vết chai sạn của mẹ đã dìu dắt em những bước đi chập chững đầu tiên trong cuộc đời, đôi bàn tay đã dịu dàng tết cho em những bím tóc thật đẹp ngày em bước chân vào lớp một. Đặc biệt từ đôi bàn tay khéo léo ấy mẹ còn đan cho em chiếc khăng quàng rất đẹp, chiếc khăn màu xanh da trời mềm mại, mỗi lần quàng giống như có vòng tay ấm áp mẹ đang ôm lấy nên vào mùa đông em không bao giờ thấy lạnh cả.

Hằng ngày mẹ phải làm rất nhiều việc, sáng sớm tinh mơ khi cả nhà còn đang chìm trong giấc ngủ thì mẹ đã dậy sớm để dọn dẹp, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chị em em đi học và bố em đi làm. Chưa hết mẹ còn cắt rau, nấu cám để chăm đàn lợn gà, rồi công việc đồng áng vất vả, biết bao những việc không tên đều đến tay mẹ nhưng chưa bao giờ em thấy mẹ than vãn hay mệt mỏi cả, nụ cười dịu dàng của mẹ lúc nào cũng nở trên môi xua đi những nhọc nhằn của cuộc sống. Mẹ vẫn thường dạy em rằng “ Lao động là vinh quang, là niềm hạnh phúc con ạ”. Những lúc rảnh rỗi mẹ thường sang hàng xóm láng giềng chơi, ai có công việc hay ốm đau gì mẹ đều sẵn sàng giúp đỡ, thăm hỏi chân tình nên bà con và mọi người ai ai cũng quý mến mẹ. Chưa khi nào em thấy mẹ to tiếng với ai, lúc nào mẹ cũng luôn nhỏ nhẹ và dịu dàng. Đặc biệt mẹ của em còn nấu ăn rất ngon, những món ăn dân dã bình dị từ đôi bàn tay khéo léo của mẹ như : cá bống kho tiêu, canh cua đồng, vịt om sấu…chứa chan tình thương của mẹ đã nuôi em khôn lớn đến ngày hôm nay.

Đối với em mẹ không chỉ là người đã sinh thành, nuôi dưỡng dạy dỗ em khôn lớn mà còn giống như một người thầy, người bạn vậy. Mẹ thường dạy em những điều hay lẽ phải, trong cuộc sống cần phải biết yêu thương giúp đỡ mọi người và luôn luôn trung thực, thật thà, không được nói dối. Ở trường học mỗi khi có chuyện gì vui em đều kể với mẹ, những lúc em được điểm cao, được giấy khen đem về khoe mẹ hạnh phúc lắm, ánh mắt mẹ lấp lánh với nụ cười rạng rỡ, mẹ thường ôm hôn lên mái tóc em rồi bảo : “ Con gái của mẹ giỏi quá!”. Mẹ còn là bác sĩ của cả nhà, những bài thuốc dân gian của mẹ đã giúp bố và em mau lành những trận cảm cúm. Em còn nhớ có lần đi học về em bị dính mưa nên bị sốt rất cao, mẹ đã thức suốt đêm để chăm sóc cho em., sáng ra nhìn mắt mẹ thâm quầng em thương mẹ nhiều lắm.

Tình yêu của mẹ dành cho em bao la quá, em chỉ biết cố gắng chăm ngoan học giỏi để đền đáp phần nào công ơn to lớn của mẹ.Giống như lời câu hát sẽ theo em đến suốt cuộc đời :

“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào

Tình mẹ tha thiết như dòng suối nguồn ngọt ngào”

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *