Kể về mẹ của em lớp 6, bài văn mẫu kể chuyện về người mẹ kính yêu

Hướng dẫn làm bài văn mẫu lớp 6 kể về mẹ hay nhất, tập làm văn kể chuyện về người mẹ kính yêu của em ngắn gọn

Các bài viết về chủ đề Kể về mẹ được quan tâm :

  • Dàn ý kể về mẹ lớp 6
  • Dàn ý kể về mẹ của em lớp 7
  • Kể về mẹ của em lớp 7

Mỗi con người sinh ra ai cũng có một người mẹ để yêu thương, kính trọng. Mẹ chiếm vị trí rất quan trọng trong tâm trí em. Mẹ là người đã sinh ra ra, nuôi ta khôn lớn trưởng thành. Mẹ là ngọn đèn soi đường dẫn dắt em ra khỏi đen tối của cuộc đời, là động lực thôi thúc em đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã.Tình mẫu tử là tình cảm vô giá, là kì quan bậc nhất của nhân loại. Được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ thì em càng cảm nhận được tình mẫu tử có ý nghĩa quan trọng hơn bao giờ hết. Trong chương trình Ngữ Văn lớp 6 ta bắt gặp bài văn mẫu kể về mẹ. Đây là một đề tài khá quen thuộc, phổ biến nhưng lại có ý nghĩa to lớn đối với học sinh. Dưới đây là một số bài viết mẫu hay nhất giúp các bạn có thể tham khảo. Để làm bài văn hay các bạn cần đi vào tả ngoại hình, tính cách và kể một số kỉ niệm gắn bó bên mẹ. Chúc các bạn học tập thật tốt!

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 KỂ VỀ MẸ CỦA EM LỚP 6

Bersot nói: “Trong vũ trụ có lắm kỳ quan, nhưng kỳ quan đẹp nhất là trái tim của người mẹ”. Tình yêu thương của mẹ dành cho con là mênh mông, vô tận không thể nào cân đo đong đếm được. Em cũng có một người mẹ như thế, mẹ luôn sát cánh bên em và dạy dỗ bảo ban em.

Năm tháng qua đi, năm nay mẹ em cũng đã ngoài bốn mươi tuổi. Mẹ không còn được trẻ trung và xuân sắc như trước nữa. Mẹ có dáng người không cao lắm, thanh mảnh có lẽ bởi do mẹ phải lo toan, vất vả  gánh vác mọi công việc trong gia đình. Mái tóc mẹ đen nhánh luôn được buộc gọn gàng, vào mùa hè thì mẹ còn búi lên cho mát. Mẹ có gương mặt trái xoan, nước da ngăm ngăm đen toát lên vẻ chịu thương, chịu khó. Nổi bật trên gương mặt của mẹ là đôi mắt đen nhánh. Đôi mắt ấy luôn ánh lên niềm vui khi em được điểm cao hay làm việc tốt, nhưng đôi mắt ấy cũng nặng trĩu nỗi buồn khi em mắc khuyết điểm sai. Đôi mắt ấy luôn nhìn em với vẻ trìu mến, thân thương, là động lực giúp em đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Đôi bàn tay mẹ không còn được thon thon búp măng như trước nữa mà qua thời gian đôi bàn tay mẹ đã trở nên chai sạn, thô ráp. Chính đôi bàn tay ấy cũng nuôi em khôn lớn trưởng thành, đôi bàn tay ấy cũng uốn nắn dạy em những nét chữ đầu tiên.

Mẹ em cũng như bao người khác, mẹ tần tảo sớm hôm, hi sinh tất cả cho con cái. Bố em thì đi làm xa thỉnh thoảng mới về, nên mọi công việc trong gia đình dồn hết đôi vai gầy guộc của mẹ. Mẹ phải thức khuya dậy sớm, dọn dẹp công việc và chăm sóc chu đáo cho hai chị em em để đi học. Vào mỗi buổi tối mẹ còn dạy em học bài, có chỗ nào không hiểu mẹ giảng giải từng li từng tí để em hiểu cặn kẽ mọi vấn đề hơn. Em nhớ có lần em bị ốm, mẹ chăm sóc em rất ân cần chu đáo hơn rất nhiều. Mẹ phải thức khuya để trông cho em ngủ ngon. Gương mặt mẹ cũng trở nên xanh xao và gầy guộc hẳn đi. Mẹ đã nói những lời nói động viên em, đút cho em từng thìa cháo và nói: “ Con cố gắng ăn nhiều để mau khỏe nhé!” Dường như cảm nhận được tình thương vô bờ bến của mẹ dành cho em, em cũng mau chóng hồi phục hơn rất nhiều. Mẹ là người rất hiểu con cái nên những lúc em có chuyện vui hay nỗi buồn mẹ đều rất hiểu em, động viên và an ủi em cố gắng am tốt hơn. Ngoài ra, mẹ còn nấu ăn rất ngon, thỉnh thoảng những lúc rảnh rỗi mẹ còn dạy em cách nấu ăn ngon. Thật may mắn và hạnh phúc khi được thưởng thức những món ăn ngon do chính tay mẹ nấu và em cũng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ dành trọn vẹn vào món ăn cho cả gia đình. Nhờ có mẹ em được sống trong sự yêu thương trìu mến. Mẹ là bến đỗ bình yên trong tâm hồn mỗi con người, là nơi để chúng ta tìm về sau bao tháng ngày học tập và làm việc ở xa mẹ.

Được sống trong tình yêu thương vô bờ bến của mẹ là một điều tuyệt vời nhất, là món quà vô giá mẹ tạo hóa ban tặng cho mỗi con người. Em hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ và mẹ cũng đỡ vất vả hơn. Và em cũng chỉ muốn nói với mẹ rằng: “ Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi”. Đúng như nhà thơ Nguyễn Duy cũng từng nói: “ Ta đi trọn kiếp con người/ Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru”.

Bùi Hiên – wikihoc.com

ke ve me cua emKể chuyện về mẹ thì có rất nhiều câu chuyện thú vị bạn có thể chia sẻ với mọi người về mẹ kính yêu của mình

BÀI MẪU SỐ 2 KỂ VỀ NGƯỜI MẸ KÍNH YÊU CỦA EM LỚP 6

“Ầu ơ … Con ơi, con ngủ cho ngoan…” Câu ca dao bà ru mẹ, mẹ ru con từ đời này qua đời khác mà sao nghe vẫn cứ ngậm ngùi và da diết đến thế! Mẹ thương con từ những câu hát ru đến lời thương, câu mắng và trong từng cái ôm dịu dàng…

Như bao người nông dân ở những vùng quê nghèo khác, mẹ tôi là một người phụ nữ nông dân giản dị, chân chất. Mang vẻ đẹp của người phụ nữ Á Đông truyền thống, mẹ mang dáng người cân đối, gương mặt trái xoan ưa nhìn và nước da đã không còn mịn màng bởi dạn dày sương gió. Cái dịu dàng và nhẹ nhàng đã thấm vào mẹ tôi từ lời ăn tiếng nói, dáng đi và cách ứng xử của mẹ với mọi người và với cuộc sống.

Mẹ tôi vẫn luôn mang theo quan niệm của những người nông dân những vùng quê nghèo: mong ước con mình chỉ cần chăm ngoan học giỏi thì chịu bao nhiêu vất vả, đau khổ mẹ cũng chịu được. Những con người vì cuộc sống mưu sinh mà luôn dang dở ước mơ với những con chữ nên đã gửi cả ước mơ và hạnh phúc của mình vào những bước chân đến trường của con. Nhưng ngày ấy tôi không hiểu được điều đó…

Từ khi tôi biết đến những con chữ và việc học, mẹ luôn nhắc nhở tôi phải học, cố gắng học và học cho thật giỏi. Hoàn cảnh nhà không có điều kiện như bạn bè cùng trang lứa, nhưng mẹ không bao giờ để cho tôi làm những việc mưu sinh, nặng nhọc của mẹ. Và tôi chỉ có việc học, học và học. Nhưng nhìn thấy mẹ mình, ngày ngày vất vả ngược xuôi, đi gom nhặt ve chai từ sáng sớm đến tối muộn mới về, tôi không chịu được. Tôi thường giúp mẹ phân loại đống ve chai mà mẹ đã đem về. Mẹ không đồng ý, nhưng vì tôi hứa là mình đã làm xong bài tập cứ xông vào đống ve chai nên mẹ cũng đành hết cách.

Buổi tối hôm đó, tôi thấy mẹ về muộn hơn thường lệ. Chưa làm xong bài kiểm tra hôm đó, nhưng thấy mẹ về là tôi đã vội chạy ra đón. “Hôm nay công việc sẽ rất nhiều đây. Nhiều thế này sao có thể để mẹ làm một mình rồi”- tôi nghĩ thế và chắc chắn sẽ phải giúp mẹ. Tôi chắc chắn với mẹ là mình đã hoàn thành xong các bài tập, và cả học bài nữa. Vì vậy, mẹ có thể yên tâm để tôi giúp mẹ. Vậy mà, công việc đến gần đêm mới xong, không biết mẹ làm một mình thì đến bao giờ?

Thành tích của tôi luôn rất tốt, đứng trong top đầu của lớp. Nhưng tối hôm trước, tôi đã không làm bài. Vì thế, tôi nhận một con 0 đầu tiên trong bao nhiêu năm đi học của mình. “Làm sao bây giờ, mẹ mà biết thì, thì …”, tôi không dám tưởng tượng hậu quả đâu. Tôi không sợ mẹ mắng, mẹ đánh mà chỉ sợ mẹ buồn thôi. Nhưng về nhà, tôi thấy mẹ ở đó, không nói năng gì cả. Mẹ đã biết rồi. Tôi lo lắng, rồi sợ hãi. Mẹ không nói, mẹ chỉ khóc. Giọt nước mắt mẹ lăn dài xen với tiếng nức nở làm lòng tôi đau như cắt. Tôi không thể chịu nổi như thế nên đã quyết định nói gì đó, nhưng tất cả chỉ có ba chữ “Con xin lỗi” được thốt ra.

Mẹ khóc là vì mẹ mà việc học của con mới bị ảnh hưởng. Mẹ đã không làm tốt vai trò người mẹ. Mẹ … 

Cuối cùng mẹ cũng chịu nói. Đúng, đó là lỗi của mẹ. Mẹ đã không cho tôi được thể hiện tình yêu của mình với mẹ, nên tôi mới phải nói dối để làm thế. Mẹ đã dành cả tình yêu cho tôi nhưng đã không đúng cách, mẹ đã không hiểu tôi. Vì thế, cả tôi, cả mẹ đều không đúng.

Và mẹ và tôi đã khóc. Những giọt nước mắt khởi đầu cho những niềm vui và tình yêu mới. Ngoài kia, những tia nắng vàng mới rực rỡ đến như vậy.

Đoàn Hương – wikihoc.com

BÀI VĂN MẪU SỐ 3 KỂ VỀ MẸ CỦA EM LỚP 6.

Ai trong chúng ta cũng đều có mẹ – người sinh ra ta, người nuôi nấng và chăm sóc ta vô điều kiện, yêu thương chúng ta với tình yêu bao la, rộng lớn vô ngần, với sự hi sinh thầm lặng và cao cả. Tôi cũng có một người mẹ như vậy.

Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, cái tuổi không còn trẻ nữa. Mẹ có dáng người dong dỏng cao nhưng gầy bởi lo toan, vất vả hàng ngày đã không cho mẹ thời gian để tự chăm sóc bản thân mình. Năm tháng đã nhuốm màu lên mái tóc mẹ, không còn mái tóc đen bóng như hồi con gái. Mái tóc mẹ bây giờ có nhiều sợi bạc, nhưng vẫn thẳng và óng mượt. Em rất thích được ngồi chải tóc cho mẹ, được hít hà hương thảo mộc, hương bồ kết thơm ngát. khuôn mặt mẹ gầy gò, rám nắng với vầng trán cao. Em yêu nhất là đôi mắt mẹ. Mặc dù những nếp nhăn đã in hằn lên khoé mắt nhưng đôi mắt ấy vẫn chan chứa cái nhìn trìu mến. Mỗi khi nhìn vào mắt mẹ, em thấy cả một biển trời yêu thương rộng lớn mà mẹ dành cho em. Cùng với đó là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu dày. Mũi mẹ cao cao, cái miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp. Nụ cười của mẹ hiền từ, ấm áp giống như cô tiên trong câu chuyện cổ tích bà kể ngày thơ bé. Bàn tay mẹ đã bị bao sậm, không còn mềm mại, thon thon. Bao nhiêu vết chai là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân cũng đã nứt nẻ nhiều. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao nhiêu là mưa nắng, gánh cả cuộc đời chúng em. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều.

Cuộc đời không cho mẹ được hưởng sung sướng như bao người phụ nữ khác. Học hết lớp 9, do không có điều kiện nên mẹ không được học tiếp như những người bạn cùng trang lứa. Đôi lúc em vẫn thấy bà ngoại khóc, bà bảo “Giá lúc đấy, cố vay mượn chút nữa cho nó đi học thì bây giờ cũng đỡ khổ”. Ba em lại đi làm xa, mấy tháng có khi mới về nhà một lần, lương cũng không nhiều nên mọi việc trong gia đình đổ cả lên đôi vai gầy của mẹ. Từ nhỏ, em đã còi cọc lại mang nhiều bệnh, chỉ cần trái gió trở trời là em ốm. Những lúc như vậy, dù mệt mỏi nhưng mẹ vẫn ở bên chăm sóc cho em từng li từng tí. Mẹ bón cho em từng thìa cháo, dỗ em uống những viên thuốc đắng ghê người. Mẹ bảo rằng thuốc đắng thì mới dã tật. Có nhiều lần, sau khi chăm sóc em ốm, mẹ cũng đổ bệnh. Nhưng mẹ không nghỉ ngơi mà vẫn làm việc suốt ngày đêm. Mẹ bảo mẹ không muốn em giống mẹ, phải bỏ học giữa chừng nên luôn cố gắng tích góp từng đồng lương còm cõi, chu tất đầy đủ cho em. Mẹ thương đứa con vì mẹ phải chịu khổ. Mẹ thương đứa con mới 10 tuổi đầu mà đã phải thiếu hơi ấm của ba.

Tuy gia cảnh cũng chẳng khá giả gì nhưng mẹ luôn có tấm lòng nhân hậu, yêu thương, giúp đỡ người nghèo khổ. Các công tác thiện nguyện trong xóm, mẹ đều tham gia tích cực. Mẹ bảo “Còn nhiều người khổ lắm con à, miếng cơm manh áo cũng không có mà ăn mà mặc. Nhà mình không có nhiều nhưng vẫn còn sung sướng chán. Mình giúp người ta thì khắc sẽ có người giúp lại mình”. Nghe mẹ nói, em càng cảm thấy yêu và tự hào về mẹ nhiều hơn.

Từ “MẸ” nghe thật vĩ đại mọi người nhỉ, thế nhưng mỗi người mẹ đôi khi lại là những người hết sức bình dị, xuất thân từ mọi tầng lớp trong xã hội. Em còn nhớ có một nhà văn nổi tiếng từng nói: “Trong tất cả các kì quan trên thế giới, kì quan đẹp nhất là trái tim người mẹ”. Thực tế, trong lòng mỗi người, chắc ai cũng mong có những phép màu hay điều may mắn sẽ đến với đời mình, nhưng theo em, tất cả chúng ta đều đã nhận được một điều kì diệu mà không gì có thể so sánh bằng. Đó là tạo hóa đã ban cho chúng ta một người mẹ – một thiên thần – chỉ có 1 trong đời! Mẹ ơi, mẹ đã hi sinh vất vả vì chúng con, con không biết điều gì có thể trả lại công ơn dưỡng dục như trời biển của mẹ. Con chỉ muốn nói rằng “Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”.

Thanh Thủy

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *