Kể về chị của em lớp lớp 6 – Bài văn kể về người chị của em hay nhất

Hướng dẫn học sinh lớp 6 làm bài tập văn kể về người chị của em hoặc tương tự bài văn kể chuyện về em gái của em đổi về ngôi đi và ngoại hình cũng có tham khảo rồi thay đổi.

Các bài viết liên quan tới chủ đề kể về chị đáng chú ý:

  • Kể về anh chị hoặc em của mình
  • Tả em gái, chị gái của em lớp 5
  • Tả người thân trong gia đình của em lớp 6
  • Viết đoạn văn giới thiệu tả chị gái, em gái bằng tiếng Anh

Trong gia đình, ngoài bố mẹ ra thì chị là người hiểu và quan tâm ta rất nhiều. Chị là người nghe thấy tiếng khóc oe oe chào đời của ta, là người chứng kiến sự trưởng thành của ta. Chị cũng là người dạy ta những điều hay lẽ phải, là người ta có thể tâm sự những lúc lòng cảm thấy nặng trĩu. Tình cảm chị em luôn thật sâu đậm và có ý nghĩa sâu sắc với sự trưởng thành của mỗi người. Trong chương trình Ngữ Văn 6 có kiểu đề kể về chị của em. Với dạng bài này ngoài tả hình dáng, tính cách của chị cần chú ý kết hợp làm nổi bật những ấn tượng, kỉ niệm về chị. Dưới đây là bài văn mẫu kể về chị của em, là một hướng đi để mọi người có cách nhìn rõ hơn về kiểu bài này.

BÀI LÀM VĂN SỐ 1 KỂ VỀ CHỊ CỦA EM LỚP 6

Chị tôi học Đại học xa nhà ngót nghét cũng đã hai năm. Đã lâu rồi tôi không được nghe chị kể chuyện, cùng chị lang thang khắp nẻo thôn đường xóm để tâm sự. Hình ảnh chị Hương – người chị ruột gần gũi với tôi từ thuở tấm bé mãi khắc sâu trong tâm trí tôi.

Tôi còn nhớ mới ngày nào tôi cùng chị đèo nhau trên chiếc xe đạp cũ để tới trường, vậy mà giờ chị đã là một cô sinh viên học Đại học năm thứ hai. Chị học xa nhà đồng nghĩa rằng thời gian tôi gần gũi chị ít hơn nhưng những cuộc trò chuyện tới tối muộn của hai chị em khiến tôi vẫn luôn cảm giác chị vẫn rất gần gũi với mình,  vẫn không gì thay đổi. Chị tôi cao lắm, cái dáng thanh mảnh, dịu dàng của cô gái tuổi đôi mươi. Mái tóc chị dài ngang vai, thẳng,  đen mượt được chị thả xõa ra mỗi khi tới trường. Khi làm việc mái tóc ấy được búi gọn lại trông chị cá tính lắm. Gương mặt chị hình trái xoan lúc nào cũng khiến người đối diện thấy đầy thiện cảm và dễ mến. Nhưng tôi yêu nhất vẫn là đôi mắt chị. Đôi mắt sáng, đen tròn luôn ánh lên những cái nhìn rất mực trìu mến, thân thương. Tôi yêu đôi mắt ấy vì một cảm giác bình yên đến lạ lùng mỗi khi tôi nhìn vào. Tôi nhớ nhiều lần tôi chán nản, muốn gục ngã buông xuôi, đôi mắt ấy như biết nói, tôi thấy như tất cả niềm tin, sự động viên chị dồn vào ánh mắt chị dành cho tôi.

Hai chị em gái với nhau nên chị hiểu tôi lắm, hiểu cả tâm lí của tôi ở cả cái tuổi dậy thì ẩm ương. Chị hay dành thời gian tâm sự với tôi. Ngày chị còn ở nhà, hai chị em tôi có những đêm không ngủ được, nằm ôn chuyện cho tới quá khuya mới chịu đi ngủ. Nay chị học xa nhà rồi, chị em tôi chỉ có những cuộc trò chuyện qua điện thoại. Chị quý tôi nhiều lắm. Vì là chị cả, chị Hương luôn nhận hết việc nhà phía mình, luôn nói tôi còn nhỏ, còn đang tuổi chơi tuổi học, chị làm được hết. Có bánh kẹo hay đồ ăn, chị luôn chia tôi phần hơn hoặc cho tôi hết. Chị thường dạy tôi học bài mỗi ngày. Chị giống y cô giáo tôi vậy. Tôi cũng không hiểu sao tôi thích được chị giảng, có lẽ vì chị có cách giảng phù hợp với tôi, khiến tôi nhanh chóng hiểu. Trong ấn tượng của tôi, chị Hương cũng là một cô gái khéo tay lắm. Chị rất giỏi đan hay may vá, cũng rất khéo khi gấp hoa hay làm đồ chơi. Tôi thường được chị cho đi chợ cùng để chọn mua những vật dụng trang trí cho tổ ấm thân yêu của mình.

Chị Hương học xa nhà, ít có thời gian về nhà lắm. Có nhiều khi chị bận làm luận án mà tận ba tháng trời không có thời gian rảnh để về. Những lúc ấy, tôi thấy lòng mình trống trải và thấy buồn rười rượi. Tôi nhớ hôm đó là sinh nhật tôi, cũng là ngày chị đang chuẩn bị cho những đồ án mới, ấy vậy mà chiều hôm ấy chị vẫn về và tự tay tổ chức sinh nhật lần thứ mười sáu cho tôi. Bánh kem chị tự tay làm, đồ ăn chị tự tay nấu, chiếc khăn chị tặng tôi cũng là từ một tay chị đan. Đó là sinh nhật đáng nhớ nhất của tôi, cũng là bất ngờ lớn nhất chị dành cho tôi.

Tôi yêu quý chị Hương lắm. Tôi cũng thương chị phải tự lập ở một môi trường mới như thế. Chị ơi cố gắng lên, em sẽ sớm thi Đại học và sẽ ở gần chị nữa thôi, chị nhé! 

-Trần Thị Thanh Mai – wikihoc.com

chi gai

Chị gái thường là người rất thân thiết với em trai hoặc em gái

BÀI VĂN MẪU SỐ 2 KỂ VỀ CHỊ CỦA EM

Tuổi thơ mỗi người lại mang trong mình hình bóng của một người thân thương nào đó. Với một số người, đó là hình ảnh người bà phúc hậu, với ai đó, là người mẹ tảo tần  hay người cha nghiêm khắc mà giàu tình yêu thương. Với tôi, tuổi thơ luôn được lấp đầy với những kỉ niệm đẹp đẽ về chị gái của mình.

Chị tôi hơn tôi ba tuổi nhưng lại là chị cả trong nhà nên chỉ có 3 tuổi nhưng làm chị tôi lớn hơn tôi rất nhiều. Chị có làn da hơi nâu rám nắng bởi luôn phải phơi nắng ngoài trời để giúp bố mẹ trong việc đồng áng hay việc nhà. Chị tôi từ nhỏ đã giống mẹ như đúc, từ khuôn mặt trái xoan với đôi mắt đen láy. Mái tóc dài mượt, luôn để dài qua vai rất nữ tính. Chị tôi không thích mua đồ mới, những chiếc cặp tóc đều là một năm thay hai lần, những chiếc áo luôn chỉ có những màu nâu, đen hay tím.

Là chị em nhưng tôi và chị lại chẳng giống nhau, nếu không muốn nói là trái ngược nhau. Chị tôi luôn ăn nói, đi lại dịu dàng, nhỏ nhẹ trong khi tôi là đứa nổi tiếng là nghịch ngợm và khó bảo nhất trong xóm. Nhưng chúng tôi lại đi chơi với nhau rất vui. Vì chị luôn là người chăm sóc và nhường nhịn tôi trong mọi chuyện, và tôi lại thích cảm giác mình là người chiến thắng.

Tôi còn nhớ, buổi chiều hôm ấy. Bố mẹ tôi đã đi làm cả, chị đang chăm sóc những luống rau mới trồng trong vườn. Trời thì nắng nóng, tôi phải chơi ở trong nhà. “Thật là chán quá đi mà!” Tôi đi nghịch ngợm, tìm tòi nhưng xung quanh nhà, nhìn những đồ vật mà ngày nào tôi cũng đi qua đi lại, nhìn đến phát chán rồi. Tôi bắt đầu lấy quả bóng ở góc nhà ra để nghịch. “Đá bóng trong nhà cũng là một ý hay. Chỉ cần cẩn thận một chút là được mà!” Tôi nghĩ thế và thấy như thế là hợp lí lắm. Quả bóng đá vào tường rồi lại văng ra, rồi lại được đá vào tường.

Bỗng nhiên, “choảng”. Tôi giật mình quay lại, chiếc bình hoa mà bố trân trọng bao lâu nay đang nằm dưới đất, mỗi chỗ một mảnh. “Chết rồi! Làm sao bây giờ. Lọ hoa… Quả bóng…” Đầu tôi không nghĩ được gì hết, mặt tái đi vì sợ hài. Tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì chị tôi ở vườn chạy vào. Chị đứng lại trước cửa, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bình. Chị cũng chẳng khác tôi, cũng đang bàng hoàng và lo lắng. Chúng tôi còn không biết phải làm sao thì bồng nhiên… bố tôi về. Mặt ông đang hớn hở bỗng tối sầm lại.

Chuyện gì thế này? Hả- Bố tôi cố kiềm chế, hỏi trong giận dữ.

Con… Con…

Tôi đang loay hoay thì bỗng thấy mèo Mun ở đó. Đầu tôi lóe lên một ý tưởng: “Đúng, mình có thể đổ tội lên con Mun mà”. Tôi chưa kịp cất tiếng thì chị tôi đã nói:

Con xin lỗi bố. Là do con không cẩn thận, con xin lỗi!

Chị nói nhỏ, rồi nhỏ dần. Tôi nghe trong đó có cả sự sợ sệt nữa. Bố tôi mặt nóng phừng phừng, giận dữ. Tôi còn chưa kịp  làm gì, những chiếc roi da đầu tiên đã quất lên người chị tôi. Lúc đầu là một tiếng “á”, nhưng sau đó không có nữa. Chị không kêu, nhưng những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má. Tôi thương chị quá, nhưng sự hèn nhát và sợ hãi chặn lấy cổ họng tôi. Và đôi chân tôi đứng yên đó nhìn. Và nhìn.

Lúc sau, tôi mới dám đỡ chị dậy. Đó là lần đầu tiên tôi chăm sóc chị tôi, bình thường, là điều ngược lại. Chị tôi không kêu đau, nhưng nhìn những vết kia tôi biết chị còn đau lắm. Vừa tôi thuốc cho chị, nước mắt tôi lăn dài:

Sao chị ngốc thế?

Vì chị là chị của em!

Và chị mỉm cười. Nụ cười hiền hậu và thánh thiện ấy, không bao giờ tôi có thể quên được. Khi đó, tôi mới thấm thía câu: “Một giọt máu đào hơn ao nước lã”. Đúng là tình chị em ruột rà không gì có thể thay thế được.

Đoàn Hương – wikihoc.com

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *