Bài viết số 1 lớp 8 đề 2: Người ấy(bạn, thầy, người thân,…) sống mãi trong lòng tôi

Hướng dẫn làm bài văn người ấy (bạn, thầy, người thân,… ) sống mãi trong lòng tôi dành cho học sinh lớp 8 hay và chân thực nhất

Các bài viết về chủ đề Bài viết số 1 lớp 8 được quan tâm :

  • Bài viết số 1 lớp 8 đề 3: Tôi thấy mình đã khôn lớn
  • Dàn ý Bài viết số 1 lớp 8 đề 2: Người ấy (bạn, thầy, người thân,… ) sống mãi trong lòng tôi
  • Dàn ý Bài viết số 1 lớp 8 đề 1: Kể lại kỉ niệm những ngày đầu đi học

Thời gian luôn đi theo vòng tuần hoàn miên viễn của nó. Đông qua rồi xuân đến, hè hết lại đến thu, và vạn vật cũng thay đổi không ngừng. Trong quy luật băng hoại ấy, có lẽ chỉ có lòng người là yên ổn, bất động nhất. Bởi trong trái tim ta, luôn có những người ta yêu thương, trân trọng, để lại một đâu ấn khó phai. Nó choán đầy trái tim khiến ta không thể đổi thay. Bởi vậy mà người ấy sống mãi trong lòng ta. Người ấy của bạn là ai? Có thể là người thầy, người bạn hay ông bà cha mẹ. Chỉ cần họ đặc biệt, thì dù có xa lạ đến mấy cũng sẽ còn sống mãi trong ta. Viết về một người còn sống mãi trong tim, ta không cần theo một trình tự đặc biệt nào cả. Vì đây là bài viết để cho cảm xúc. Các bạn chỉ cần nói cho mọi người biết, họ là ai, họ có gì đặc biệt và vì sao đến nay, họ vẫn còn sống mãi trong lòng bạn. Có thể không cần kể hoặc tả, nhưng người ấy vẫn phải hiện lên một cách rõ nét. Và điều quan trọng chính là cảm xúc chân thật của mỗi người. Chúc các bạn thành công!

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 NGƯỜI ẤY (BẠN, THẦY, NGƯỜI THÂN,…) SỐNG MÃI TRONG LÒNG TÔI LỚP 8 – NGƯỜI BỐ SỐNG MÃI TRONG LÒNG TÔI

Trong trái tim mỗi con người, luôn có một chốn bình yên nhất để tìm về. Chốn ấy sâu kín, nhưng cũng lại là sâu đậm nhất. Chỉ cần chúng ta nghĩ về, là nó lại phập phồng lên để tâm hồn phải thổn thức. Tôi dành nơi sâu kín ấy cho người bố thân yêu của tôi.

Bố tôi cũng đã bước qua tuổi hoa niên trẻ trung sôi nổi. Bây giờ, bố mang bóng dáng của một người đàn ông già dặn, từng trải. Sự thâm trầm ấy toả ra nhiều nhất từ đôi mất của bố. Một đôi mắt sâu như chứa được cả bầu trời và nước biển đại dương. Đôi mắt khiến tôi nhìn vào lại cảm thấy áp lực, bởi nó chứa nhiều điều còn ẩn kín. Bố cao to nhưng khắc khổ, làn da đã đen sạm đi, chân tay đã nổi chằng chịt gân xanh. Nhìn vào bố, tôi đã chợt nhận thấy cả một đời vì gia đình.

Tôi yêu bố bởi chính vì tính ít nói của bố. Trong cuộc sống hàng ngày, bố rất ít khi lên tiếng. Kể cả tôi có cố gắng bắt chuyện với bố đến đâu đi nữa, bố cũng sẽ trả lời những thứ thật cần thiết. Nhưng sự im lặng lại dạy cho tôi nhiều điều. Im lặng trước những sự đòi hỏi vô lí của con. Im lặng trước sự nóng giận, mất bình tĩnh của người khác, hay im lặng ngay cả khi đau buồn. Tôi nhận ra rằng, đôi khi nói nhiều quá lại không phải là điều tốt. Nó làm mất giá trị của chính bản thân, mà có khi lại dẫn đến cả những sai lầm không thể cứu vãn. Bố có cách dạy con như vậy. Dùng chính hành động của mình để con noi theo mà học hỏi. Mỗi lần nghĩ như thế, tôi lại yêu bố nhiều hơn.

Tôi yêu tất cả những thành viên trong gia đình, nhưng riêng với bố, tôi để lại một vị trí đặc biệt. Vì bố yêu thương tôi cũng theo cách thật đặc biệt. Khi còn nhỏ, tôi sống với bố là chủ yếu. Chính bố là người đút cho tôi từng thìa cơm, chăm cho tôi từng giấc ngủ và nuôi nấng tôi thường ngày. Có lẽ chính điều đó đã tạo một sợi dây vô hình giữa bố và tôi. Lớn lên chút nữa, công việc cuốn bố đi theo những bận rộn. Bố không còn là người chăm bẵm cho tôi từng li từng tí. Bố làm việc không kể ngày đêm, mong sao con cái được học hành nên người, được ăn ngon mặc đẹp. Tôi cũng bước vào tuổi ẩm ương, không còn muốn gần gũi bố như trước. Có những ngày bố con gặp mặt mà không nói với nhau một câu nào. Khoảng cách có lẽ đã càng ngày càng lớn.

Có một lần, tôi ngã xe rất nặng. Chân tôi phải bó bột không thể tự đi lại được. Mẹ tôi yếu, cũng không thể đưa tôi đi học hàng ngày. Khi ấy, chính bố là người xuất hiện. Ngày bốn lượt, bố cõng tôi lên ba tầng cầu thang rồi lại cõng tôi về nhà. Tôi biết là công việc của bố vô cùng bận rộn, nhưng chưa lúc nào bố để tôi phải đợi. Mùa hè nóng nực, người bố nhễ nhại mồ hôi mà vânc không than nửa lời. Những lúc nằm trên lưng bố, tôi mới cảm nhận được rằng, tình yêu thương của một người cha ấm áp đến nhường nào. Đó là hành động ở bên ngoài chứ không phải chứa đựng trong lời nói. Sợi dây yêu thương tưởng đã bị đứt nay lại càng bền chặt hơn!

Mỗi lần nghĩ về bố, tôi lại cảm thấy mình càng phải trưởng thành. Bởi đối với bố, ước vọng lớn nhất là con cái được khôn lớn, hạnh phúc. Bố hay dặn dò tôi những triết lí, những cách đối nhân xử thế trong cuộc sống. Tôi làm sai điều gì, bố sẽ nghiêm khắc uốn nắn, kể cả có phải đánh mắng tôi đi nữa. Có lúc, tôi giận bố lắm. Nhưng càng được tiếp xúc nhiều, tôi mới thấy lời bố nói là thực sự đúng. Khi con sai, luôn có một người bố ở đằng sau dìu dắt, nâng đỡ, để con nhận biết rằng mình quan trọng đến thế nào!

Tôi yêu bố, với tất cả sự kính trọng và biết ơn. Tôi luôn mong rằng, bố sẽ mãi ở cạnh tôi, sẽ là ngọn đèn soi sáng cho chặng đường mà tôi đang bước. Tình cảm giữa bố và con không ngọt ngào như với mẹ, nó ấm áp ở tận sâu trái tim. Mỗi khi quyết định điều gì, người tôi nghĩ đầu tiên luôn luôn là bố, tôi sẽ nghĩ rằng bố sẽ quyết định việc ấy như thế nào. Có bố ở bên cạnh, tôi tin là mình sẽ không phạm phải sai lầm.

Người ấy trong tim tôi, không ai khác chính là bố. Đó là chốn bình yên và ấm áp nhất để tôi tìm về. Còn các bạn, các bạn giữ hình bóng của ai trong trái tim mình?

BÀI VIẾT SỐ 2 TẬP LÀM VĂN SỐ 1 LỚP 8 ĐỀ 2 NGƯỜI ẤY SỐNG MÃI TRONG TÔI – CÔ GIÁO NGƯỜI SỐNG MÃI TRONG LÒNG TÔI

Cuộc đời mỗi người là một bãi cát trên biển vậy. Mỗi người ngang qua cuộc đời ta, ít nhiều đều để lại dấu chân ở đó. Có người để lại cho ta những tòa lâu đài tuyệt đẹp nhưng lại chóng bị sóng biển xô vỡ. Có những người là những dấu chân dẫu có bão cát, thời gian vẫn không thể xóa nhòa. Lan- cô gái tôi chỉ gặp có một lần nhưng để lại dấu chân khó phai trong cuộc đời tôi.

Đó là một buổi chiều mùa hè ở quê ngoại tôi, một vùng quê miền nước mặn gần biển, đã quen với nắng và gió. Vì bố mẹ tôi sống ở Hà Nội, lại bận nhiều công việc nên mùa hè đó là lần đâu tiên tôi được đến nơi đây.

Biển thật đẹp. Cái đẹp yên bình và giản dị, không tô vẽ, không có sự xâm chiếm của con người, không có tiếng ồn ào của con người. Sóng nước rì rào ngân lên khúc ca bất diệt về đại dương và về cuộc đời của nó. Ánh nắng cuối ngày không còn chói chang, nhuộm cả bầu trời và mặt biển bằng màu vàng cam của nó. Những tiếng chim chiều cứ ngân vang trong không gian từng tiếng kêu khắc khoải đến nao lòng. Cảnh đẹp mà buồn quá!

Tôi bước chân trên bãi cát còn rát bỏng bởi ánh nắng, ngắm nhìn ánh chiều buông dần trong làn nước đang lấp lánh. Bỗng thấy một người đang ngồi nhìn ra biển. Đó là một cô bé chắc cũng chạc tuổi tôi nhưng da hơi đen, chắc là người của vùng đất, vùng nhỏ này. Những bước chân trên cát của tôi như gây ra tiếng động, khiến người đó quay lại, mở to mắt nhìn tôi. Cậu ấy có khuôn mặt xinh xắn với mái tóc đen thả ngang vai, nhất là đôi mắt đen nháy, long lanh, nhưng có gì hơi buồn thì phải.

-Chào cậu! – Tôi mở lời với nụ cười thân thiện.

-Chào cậu, cậu mới đến đây chơi hả?

-Sao cậu biết?

-Mình biết hết những người ở đây mà, trông cậu lạ lắm!

-Mình tên Hương, cậu tên gì?

-Mình là Lan.

-Ồ, tên chúng ta tạo thành một loài hoa đấy chỉ.

Tôi cười, Lan cũng cười. Nhưng là một nụ cười có gì đó thoáng buồn. Lan lại hướng mắt nhìn ra phía biển.

-Cậu đang làm gì vậy ?

-Mình đợi ba mình ?

-Ba cậu đi biển hả ?

-Ừ!

-Thế bao giờ ba cậu về ?

-Mình không biết ?

-Ba cậu đi lâu chưa ?

-Mình không nhớ ba đi bao giờ nữa, từ khi mình còn bé xíu.

Tôi thắc mắc, mẹ thường nói người đi biển nếu gần là một ngày, nếu đi xa chỉ hơn tháng, bố cậu ấy sao đi lâu thế nhỉ ?

-Chắc cậu nhớ ba cậu lắm nhỉ?

-Ừ, cả mẹ tớ nữa.

Hai chúng tôi im lặng. Tôi như cảm nhận được nỗi nhớ và sự ngóng trông của Lan khắp không gian vậy. Lát sau, Lan mới cất tiếng:

-Ba mình đi ra biển khi mình còn xíu, nhưng mình đợi mãi không thấy ba về. Mọi người bảo ba bị biển bắt mất. Hồi ấy, ngày nào mình với mẹ cũng ra đây, đợi ba về.

Tôi lặng im. Tôi vẫn nghĩ biển rất đẹp và thanh bình. Nhưng sau những ngọn sóng ấy, lại là sự dữ dội và mất mát nhiều đến thế. Và con người ta phải chịu mất mát, nhưng cũng nuôi hi vọng nhiều đến vậy.

-Nhưng giờ, chỉ còn mỗi mình, vì mẹ còn phải đi làm nữa mình. Mình nghe người ta nói: nếu kiên trì đợi ai đó ở biển trong hoàng hôn, nhất định người đó sẽ trở về. Mình đã đợi ở đây 5 năm rồi. Có lẽ nó chưa đủ kiên trì, nên ba mới không về?

Lan quay sang nhìn tôi. Lan không khóc, ánh mắt cậu chỉ có một màu buồn. Tôi bất giác bối rối không biết phải trả lời sao. Một cô bé đang tuổi ăn và chơi như mình, lại có thể kiên nhẫn và đợi chờ 5 năm. 5 năm, mỗi năm 12 tháng, chắc chắn không phải một thơi gian ngắn

-Mình tin ba cậu nhất định sẽ trở về. Vì ông ấy biết, dẫu biển có đẹp nhưng không thể ở đó mãi được. Vì ở nhà, cô con gái của ông ấy còn đẹp hơn biển cơ mà!

Lan lại quay sang nhìn tôi, và lại cười. Nụ cười của Lan cứ ám ảnh tôi. Nụ cười của con người như đã sống rất lâu trên đời này rồi, đã trải qua hết những đau khổ cuộc đời ở một người bằng tuổi tôi.

Bỗng Lan đứng dậy.

-Sao vậy.

-Về thôi!

-Cậu không đợi nữa?

-Chắc hôm nay bố chưa về rồi. Mẹ mình còn đợi mình ở nhà nữa.

Lúc này tôi mới nhận ra, ánh nắng đã tắt từ bao giờ. Chỉ còn một vài tia yếu ớt còn vương lại nơi chân trời, hắt lên những đám mây cô đơn. Bóng tối đang dần bao phủ nơi này.

Chúng tôi chia tay nhau tại đó.

Hôm sau tôi về Hà Nội, không kịp từ biệt Lan. Mỗi lần bất giác thấy ánh nắng buổi hoàng hôn, tôi lại nhớ tới Lan. Lan còn đợi ba không, hay rồi một ngày, cậu cũng sẽ bỏ cuộc như mẹ cậu ấy? Một ngày nào đó, bố cậu ấy có về? Nhưng tôi biết, tình cảm của cậu ấy với ba sẽ không bao giờ phai nhạt. Con người ta có quyền hi vọng mà. Tôi cũng mơ về một câu chuyện cổ tích kết thúc có hậu.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *